Chương 28: 【TD】

Mẹ trở về vào lúc 12 giờ trưa thứ ba.

Lúc đó Tạ Kỳ Chi vẫn đang làm nũng với dì, kéo tay áo dì, mè nheo không chịu ăn nốt miếng cà rốt luộc còn lại.

Dì không muốn thấy cậu kén ăn. Cà rốt rất tốt cho việc hồi phục sau phẫu thuật. Dì dùng nĩa xiên một miếng nhỏ, đưa đến gần miệng Tạ Kỳ Chi.

Tạ Kỳ Chi thà chết không khuất phục, ngậm chặt miệng.

Đột nhiên, một người phụ nữ bước đến cửa phòng bệnh của Tạ Kỳ Chi, mặc chiếc váy màu lam khói giản dị nhưng trang nhã, đôi giày cao gót nhọn gõ lách cách trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng.

Bà đẩy cửa bước vào. Tạ Kỳ Chi sững người khi nhìn thấy bà, hé miệng gọi nhỏ: "Mẹ."

Người phụ nữ không nghe thấy. Dì Vương chớp lấy thời cơ nhét miếng cà rốt vào miệng cậu, rồi đặt nĩa xuống, lùi sang một bên.

Tạ Kỳ Chi bị ép phải ngậm cà rốt, nhăn mũi lại, bị mùi vị đó k*ch th*ch đến mức buồn nôn, muốn nhổ ra nhưng nhìn thấy người vừa đến lại kìm lại. Cậu nhắm mắt nhai đại rồi nuốt xuống.

Cậu nhìn người phụ nữ ngồi xuống mép giường, nói với bà: "Mẹ, mẹ về rồi."

Lần này bà nghe thấy, đặt túi xuống, "Ừ" một tiếng.

Bà và Tạ Chấp Lam rất giống nhau. Đôi mắt trong sáng, thanh tú của anh trai là thừa hưởng từ bà. Thế nhưng lúc nhìn bà, Tạ Kỳ Chi hiếm khi cảm thấy gần gũi như khi nhìn thấy anh trai.

Tạ Kỳ Chi khoanh tay đặt trên bàn, có chút gò bó ngồi trên giường bệnh. Ngày thường mẹ luôn rất bận, hiếm khi có thời gian bên cậu mà không có mục đích gì. Cậu im lặng chờ bà nói rõ mục đích lần này.

Thế nhưng bà dường như không vội, thấy trong hộp cơm còn sót lại một chút cà rốt luộc, bà cầm nĩa lên, đút từng miếng một cho Tạ Kỳ Chi ăn hết.

Sau khi dì Vương dọn hộp cơm đi, người phụ nữ nhìn Tạ Kỳ Chi hỏi: "Sức khỏe đã tốt hơn chưa?"

Tạ Kỳ Chi nói: "Tốt hơn nhiều rồi ạ."

"Lần gần nhất anh trai đến thăm con là khi nào?"

"Tối qua ạ."

"Thằng bé ở với con có lâu không?"

Tạ Kỳ Chi nhìn bà, không biết bà muốn nghe câu trả lời nào. Nếu nói không lâu, liệu có phải là anh trai không đủ quan tâm cậu? Nếu nói lâu, liệu có phải là cậu bệnh tật làm phiền đến anh trai… Cậu mím môi, trả lời một cách mơ hồ: "Cũng được ạ."

Người phụ nữ dường như đã đoán được tâm tư của Tạ Kỳ Chi, khẽ mỉm cười, rồi lại nói: "Mẹ nghe dì nói con để đi học cùng anh trai mà ngày nào cũng phải dậy trước sáu giờ, tối mười một giờ mới về nhà. Con mới học cấp hai, vất vả thế sao chịu nổi. Kỳ Kỳ, thể trạng của con khác Chấp Lam. Ngay cả nghỉ ngơi cũng không tốt, nên mới đột nhiên bị bệnh nặng thế này."

Tạ Kỳ Chi sững người, định nói rằng mình bị bệnh là do nhiễm khuẩn, mà nhiễm khuẩn chỉ là ngẫu nhiên, không liên quan trực tiếp đến việc mấy giờ dậy mấy giờ ngủ.

"Chuyện này mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa. Sau này con không ngồi cùng xe với anh trai nữa, có thể ngủ thêm một chút. Dì sẽ làm đồ ăn sáng cho con, con ở nhà từ từ ăn."

"Mẹ, con không sao đâu ạ." Tạ Kỳ Chi vội nói, "Con không thấy vất vả, với lại—"

"Dù con không vất vả, thì anh trai con không vất vả sao?" Người phụ nữ ngắt lời cậu, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời, nhưng lại mang thái độ kiên quyết không thể từ chối thường thấy ở bà, "Sức khỏe con không tốt, là anh trai, nó chắc chắn phải chăm sóc con nhiều hơn một chút. Con ở bên cạnh, nó lại không bị phân tâm à? Anh trai đã học lớp mười một rồi, từng phút từng giây đều rất quý giá.

Vậy mà tháng này giáo viên của nó gọi điện cho mẹ còn nhiều hơn cả một học kỳ trước, con có biết là vì ai không?"

"Kỳ Kỳ, anh trai thương con như vậy, con phải hiểu chuyện một chút."

Tạ Kỳ Chi cuối cùng cũng đã hiểu. Rất nhiều lúc, lời mở đầu của người lớn chỉ là những câu nói xã giao, còn lời nói thật lòng chỉ lộ ra ở cuối cùng, khi họ đã đạt được mục đích.

Việc lo lắng cho sức khỏe của cậu chỉ là lời xã giao, còn việc cậu không được làm ảnh hưởng đến anh trai mới là lời nói thật lòng của bà.

Tạ Kỳ Chi cúi đầu không nói gì. Mẹ đưa tay v**t v* khuôn mặt cậu.

Cậu từ từ ngước mắt lên, đôi mắt xám xanh tĩnh lặng đối diện với ánh mắt của bà. Cuối cùng, cậu gật đầu nói: "Mẹ, con biết rồi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!