"Những triệu chứng này không thể xuất hiện đột ngột, ít nhất phải có một quá trình phát triển."
"Sốt nhẹ kéo dài, viêm phế quản, các bệnh về đường tiêu hóa, chán ăn, xuất huyết phổi dẫn đến ho ra máu, rồi đến suy hô hấp… Cậu nên biết, các biến chứng của căn bệnh này rất phiền phức, nói nghiêm trọng hơn thì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Vị bác sĩ với vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc hỏi: "Người lớn trong nhà đâu? Suốt thời gian này không có ai phát hiện cậu bé không khỏe, có biểu hiện bất thường nào sao?"
Đây không phải lần đầu tiên Tạ Chấp Lam bị hỏi câu này, nhưng lần nào y cũng không biết phải trả lời ra sao.
Tự trách bản thân tại sao không phát hiện ra Kỳ Kỳ không khỏe, hay là tự trách tại sao Kỳ Kỳ thà nhịn chứ không chịu nói với y?
Tạ Chấp Lam biết, vì mắc bệnh lâu ngày, Tạ Kỳ Chi rất giỏi chịu đựng.
Chịu đựng những chứng bệnh lặt vặt mà cậu phải sống chung cả đời, chịu đựng sự khó chịu của cơ thể cùng sự nhạy cảm và cô đơn trong lòng.
Cậu không thích làm phiền người khác, cũng biết bệnh của mình không thể chữa khỏi, nên thà tự chịu đựng chứ không nói ra để Tạ Chấp Lam phải lo lắng cho cậu.
Sau khi gọi điện thoại thông báo tình hình cho bố mẹ, Tạ Chấp Lam ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Y ngồi trên chiếc ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, lặng lẽ nhìn xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng như gương. Y nghĩ đến hàng loạt triệu chứng đáng sợ mà vị bác sĩ đã nói: sốt, viêm nhiễm, ho ra máu, suy hô hấp…
Kỳ Kỳ không khó chịu sao? Chắc chắn là rất khó chịu chứ?
Vậy mà sao cậu vẫn có thể tỏ ra bình thường, đi học như không có chuyện gì, hoạt bát, vô duyên vô cớ cứ nhất quyết đòi tham gia cái cuộc thi chạy 2.000 mét đó, rồi còn quay sang thổi vào vết thương của y, hỏi anh trai có đau không?
…Anh trai sao có thể đau bằng cậu?
Tạ Chấp Lam khom lưng, hai tay chống trán, tay phải siết chặt chiếc dây đồng hồ màu vàng. Đó là chiếc đồng hồ trẻ em được tháo từ cổ tay Tạ Kỳ Chi.
Nắm chặt chiếc đồng hồ này, y chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, vào ứng dụng đã liên kết, kiểm tra tình trạng của Tạ Kỳ Chi trong khoảng thời gian vừa qua.
Mặc dù y đã bật thông báo của ứng dụng, nhưng không phải lúc nào cũng xem. Kỳ Kỳ sinh hoạt rất điều độ, uống thuốc cũng rất tự giác, phần lớn thời gian y không cần phải lo lắng. Y chỉ quan tâm xem cậu đi học có vui không, có bị áp lực nhiều không, có bị ai bắt nạt không.
Tạ Chấp Lam nhìn không chớp mắt, lật từng trang xem những số liệu thống kê mà y đã lơ là.
Bắt đầu từ cuối tuần trước, Tạ Kỳ Chi đã bị sốt nhẹ, thân nhiệt cố định trong khoảng 37,4-37,8°C. Ban đêm cậu ngủ cũng không ngon, thường xuyên ho đến tỉnh giấc mấy lần, vậy mà y lại không hề phát hiện ra một lần nào.
Nhiệt độ cơ thể bất thường bắt đầu từ chiều nay. Sau khi chạy đường dài, nhịp tim của Tạ Kỳ Chi liên tục tăng nhanh, thân nhiệt tăng vọt lên 38,6°C. Đến khi cậu hôn mê, Tạ Chấp Lam cuối cùng mới phát hiện ra cậu bị sốt cao.
Buổi chiều Ứng Hoài có nhắn tin cho y, nói về chuyện Kỳ Kỳ bị rụng răng và chảy máu chân răng.
12 tuổi là thời kỳ thay răng, Tạ Chấp Lam đã không nghĩ nhiều. Giờ phút này, y đột nhiên nhận ra có điều không đúng, liền gọi điện thoại ngay lập tức.
Ứng Hoài đã cùng họ đến bệnh viện, nhưng không ở lại lâu. Mẹ hắn gọi đến, nói đã định ngày kiện tụng ly hôn, Tạ Chấp Lam bèn bảo hắn về trước.
Kỳ Kỳ chắc cũng không muốn Ứng Hoài ở đây. Cậu không thích bị coi là bệnh nhân, và luôn không muốn Tạ Chấp Lam nói với người khác rằng cậu mắc bệnh gì. Mỗi lần y nói nhiều, cậu lại giận.
Một giờ sáng, đã rất khuya rồi, vậy mà Ứng Hoài lại chưa ngủ, bắt máy rất nhanh.
Tạ Chấp Lam hỏi thẳng: "Cậu có chắc lúc đó em ấy ho ra máu là do rụng răng chứ không phải là ho ra máu không?"
"Không chắc." Ứng Hoài nói, "Nhóc con cứ ho liên tục. Răng bị lung lay là do y tá trường khám ra, nhưng cả hai thời điểm đó đều ho ra máu."
Tạ Chấp Lam không nói gì, không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Màn hình điện tử phía trên phòng phẫu thuật phát ra ánh đèn đỏ chói mắt, y không dám nhìn lâu. Từ đầu dây bên kia, vọng lại tiếng gió rít qua kẽ lá.
"Cậu đang ở ngoài à?"
Ứng Hoài ừ một tiếng, chỉ hỏi: "Tình hình em ấy thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!