Chương 26: Răng sữa

Tận mắt chứng kiến anh trai bị một cô gái tát vào mặt là chuyện vô cùng khó xử. Tạ Kỳ Chi rụt đầu lại, quyết định giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ say, chưa nhìn thấy gì cả.

Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân vang lên phía sau. Tạ Kỳ Chi gối đầu lên cánh tay suýt ngủ thiếp đi lần nữa. Một bàn tay vươn tới, nghịch ngợm chọc vào phần xương cổ tròn tròn sau gáy cậu.

Tạ Kỳ Chi giật mình, cố nhịn để không bật dậy, thuận thế đổi tư thế nằm.

Ứng Hoài không nhận ra cậu đang giả vờ ngủ, rụt tay lại và nói: "Sao em ấy gầy thế nhỉ."

"Kỳ Kỳ đang ngủ." Anh trai nói, "Cậu đừng chọc em ấy nữa."

Tạ Kỳ Chi quay mặt ra phía ngoài, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt, mí mắt nóng ran, hàng mi được chiếu thành màu vàng kim rực rỡ, như sắp bốc cháy. Cậu nhẩm đếm trong lòng — một, hai, ba, bốn… chờ một thời điểm thích hợp để tỉnh dậy.

Đột nhiên, lại có người khác tiến đến gần.

Mùi hương quen thuộc bao trùm. Anh trai lẩm bẩm một câu "Ngủ bao lâu rồi," rồi đưa ngón tay thăm dò hơi thở của cậu, vô tình chạm vào đôi môi hơi hé mở.

Tạ Kỳ Chi mở mắt, đối diện với ánh mắt của anh trai, hàng mi nhẹ nhàng chớp liên tục mấy cái.

Anh trai đứng thẳng người dậy, quay mặt đi, hiếm thấy vẻ không tự nhiên: "Nhìn anh làm gì? Có thấy chỗ nào không khỏe không?"

Tạ Kỳ Chi dụi mắt, tinh ý lờ đi vết hằn màu đỏ mờ mờ trên má trái của anh trai.

Nhưng người ngồi bên cạnh đang xem điện thoại lại không có ý tốt, chẳng ngẩng đầu lên đã nói toạc ra: "Cậu nói em ấy nhìn cậu làm gì? Anh trai tôi lúc nãy còn tốt, đi một lát quay về lại mang theo vết tay của người khác rồi."

Tạ Kỳ Chi: "…"

Lần này không thể giả vờ không thấy nữa. Cậu chỉ có thể đối diện với ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự bực bội của anh trai.

Tạ Kỳ Chi ngước đầu lên, nhìn khuôn mặt anh trai một lúc, rồi kéo tay y, bảo y cúi người xuống. Cậu có chút xót xa sờ má y, ghé sát lại thổi nhẹ một cái, nói: "Anh ơi, không đau, không đau nữa."

Ứng Hoài ngẩng đầu lên, vô tình chứng kiến cảnh tượng này, chợt hiểu ra vì sao Tạ Chấp Lam lại đối với cậu tỉ mỉ chu đáo, chiều chuộng mọi thứ như vậy.

Giữa cô bạn gái cũ tát y và người bạn xấu chỉ đứng ngoài xem trò vui, Tạ Kỳ Chi không nghi ngờ gì chính là một thiên thần nhỏ, luôn đứng phía sau Tạ Chấp Lam, tin tưởng y, vâng lời y, dùng khuôn mặt đáng yêu và đôi mắt long lanh để an ủi trái tim mềm yếu dễ vỡ của y.

Tạ Kỳ Chi giả vờ không hiểu, hỏi một cách nghi hoặc: "Làm sao thế ạ?"

Anh trai không nói gì.

Ứng Hoài chống cằm, nói một cách ngắn gọn: "Quả báo của việc yêu sớm thất bại đấy, em đừng học theo."

Học cái gì, yêu sớm à?

Tạ Kỳ Chi liếc nhìn anh trai một cái, khó mà tưởng tượng được cảnh mình sau này dỗ dành con gái như y, chắc chắn sẽ không có ngày đó.

Cậu chỉ đáp lại một tiếng "Ồ".

Ứng Hoài liếc mắt sang cậu, hàng mi khẽ cong, còn chưa kịp nói gì thì anh trai đã đi tới sau lưng hắn, không nhịn được mà cốc một cái vào đầu hắn: "Cậu vừa phải thôi, em trai tôi tôi tự biết dạy."

"Tránh xa tôi ra," Ứng Hoài hơi nghiêng đầu, giọng không mấy thiện ý, "Bây giờ tôi dị ứng với cậu đấy."

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt mấy cái. Bầu không khí giữa họ… dường như không khác gì so với bình thường.

Ứng Hoài đã đồng ý lời tỏ tình của anh trai chưa?

Lời của anh trai có được coi là tỏ tình không?

Con trai với con trai cũng có thể tỏ tình sao?

Anh trai và Ứng Hoài đều không thấy có gì sai, vậy chắc là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!