Chương 24: “Kỳ Kỳ, em quá vội vàng rồi”

Với áp lực về nhà sẽ bị anh trai đánh, Tạ Kỳ Chi theo Ứng Hoài đứng trên đường chạy, hy vọng hắn có thể truyền thụ cho mình chút bí kíp chạy mà không tốn sức nhưng vẫn vượt qua tất cả mọi người.

Trong truyện tranh chẳng phải vẫn thế sao? Mỗi khi nhân vật chính gặp nguy hiểm, sẽ có một ông lão râu trắng từ trên trời rơi xuống, mặc dù Ứng Hoài không có râu trắng, cũng không phải ông lão, nhưng hắn cao ráo, chân dài, vai rộng lưng thẳng. Nhìn là biết thể lực rất tốt, chạy 2.000 mét chắc chắn không thành vấn đề.

"Bây giờ em có cần chạy hai vòng trước không?" Tạ Kỳ Chi hỏi hắn.

Ứng Hoài liếc cậu: "Bình thường em có tập thể dục đâu, bây giờ chạy rồi thì ngày mai dậy nổi không?"

"Thế anh muốn em luyện cái gì?"

"Giãn cơ, tư thế, nhịp thở." Ứng Hoài đi sang một bên ngồi xuống, hai tay chống hai bên cơ thể, ngẩng đầu ngắm cậu một lúc, "Trước hết, làm một bài thể dục giữa giờ nhé?"

Cái giọng điệu đầy vẻ cười cợt và thích xem trò vui của hắn quá giống với tối qua khi bắt cậu thổi hơi vào tờ giấy. Tạ Kỳ Chi rút kinh nghiệm, không dễ bị hắn trêu chọc nữa.

Cậu nghi ngờ hỏi Ứng Hoài: "Bài thể dục giữa giờ thì liên quan gì đến chạy bộ?"

Ứng Hoài nói: "Để giãn cơ, tránh bị chuột rút và trật khớp."

Nghe có vẻ cũng hợp lý, Tạ Kỳ Chi hỏi tiếp: "Rồi sao nữa, em phải làm thế nào mới có thể—" Cậu ngừng lại một chút, vượt qua tất cả mọi người nghe có vẻ không thực tế, nên đổi sang một cách nói khéo léo hơn, "đuổi kịp họ?"

Ứng Hoài nói thẳng thừng: "Không thể."

Hắn thấy Tạ Kỳ Chi mở to mắt, bèn nhướng mày, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc hỏi: "Em không phải còn muốn giành giải đấy chứ?"

Tạ Kỳ Chi không thích ý coi thường ẩn trong lời nói của hắn, cứng rắn phản bác: "Không được à? Vậy thì anh có thể giúp em làm gì?"

"Giúp em, trong điều kiện đảm bảo an toàn, cố gắng không phải đi bộ hết quãng đường." Ứng Hoài nói, "Để tránh có một cậu nhóc nào đó bị bỏ lại quá xa, chưa chạy xong đã muốn khóc nhè."

Nghe những lời đó, Tạ Kỳ Chi đột nhiên cảm thấy giọng nói vốn dĩ khá dễ nghe của người này trở nên chói tai hơn nhiều.

Cậu ngồi bệt xuống sân thể dục, hai tay ôm má, không hề che giấu sự thất vọng dành cho Ứng Hoài: "Anh vô dụng quá."

Ứng Hoài không tức giận, chỉ cười hỏi: "Ai vô dụng?"

Tạ Kỳ Chi liếc hắn một cái, rồi sửa lời: "Em."

Mây tầng tầng lớp lớp xếp chồng nơi chân trời, được ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu đỏ rực rỡ. Dưới tầng mây ấy, Tạ Kỳ Chi ngồi thẫn thờ, vẻ mặt đầy u sầu, hỏi: "Ứng Hoài, trước đây anh đã từng chạy 2.000 mét chưa?"

"Chạy rồi."

"Chạy mất bao lâu?"

"Không nhớ nữa." Ứng Hoài suy nghĩ một lúc, "Hơn sáu phút."

Tạ Kỳ Chi không có khái niệm về thời gian này: "Rất lợi hại sao?"

"Cũng được."

"Vậy em sẽ phải chạy mất bao lâu?"

Ứng Hoài cúi mắt nhìn cậu, nói một cách tàn nhẫn: "Điều quan trọng là em được tham gia."

Tạ Kỳ Chi bị sự thẳng thừng của hắn làm tổn thương, xoa xoa mặt, rất không cam tâm hỏi: "Em phải làm thế nào mới có thể trở nên giống anh?"

Ứng Hoài không trả lời.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cả tòa nhà dạy học, lá cây ngô đồng dưới ánh mặt trời cũng có màu đỏ. Ánh sáng như vàng vụn xuyên qua kẽ lá, lay động và rơi xuống người cả hai.

Tạ Kỳ Chi buồn bã một lúc lâu mới khẽ ngước mắt, ánh nhìn tình cờ giao nhau với đôi mắt của Ứng Hoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!