Tạ Kỳ Chi vô cùng chột dạ, ôm gối không dám lên tiếng, dịch từng bước một về phía trước, chăm chú nhìn vào chiếc cúc áo bằng vỏ sò lấp lánh trên bộ đồ ngủ của anh trai. Cậu nghiêng đầu, muốn dựa vào người anh để làm nũng, nhưng bị Tạ Chấp Lam giơ tay đẩy ra.
"Bỏ cái trò đó đi." Ánh mắt y dừng trên khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của Tạ Kỳ Chi, cười như không cười, nói: "Làm nũng quen tay quá nhỉ, em đã cầu xin cậu ta đưa em ra ngoài như vậy đấy à?"
Làm sao có thể, Tạ Kỳ Chi ngay lập tức nói rõ lập trường: "Không phải. Là Ứng Hoài ca ca dụ dỗ em đi."
Không đánh mà tự khai. Tạ Chấp Lam kìm khóe môi đang nhếch lên, vỗ nhẹ lên đầu Tạ Kỳ Chi: "Dụ dỗ em, em cũng dám nói ra."
"Thật mà." Lấy chó con để dụ dỗ thì sao không tính là dụ dỗ được.
Tạ Kỳ Chi đóng cửa lại, lao vào lòng Tạ Chấp Lam, ngẩng đầu gọi y: "Anh ơi."
Tạ Chấp Lam cúi mắt hỏi: "Làm gì?"
"Anh có tìm em không?"
"Em cũng biết là anh sẽ đi tìm em cơ à." Tạ Chấp Lam nhéo má cậu: "Anh đi vắng một lúc là cả người lẫn cặp sách đều biến mất, em cũng lớn gan lắm nhỉ."
Y không buông tay, Tạ Kỳ Chi lấp lửng nói: "Em tưởng Ứng Hoài ca ca đã nói với anh rồi chứ."
Câu gốc Tạ Kỳ Chi dùng "
" mình không lựa được từ phù hợp nên vẫn edit là "Ứng Hoài ca ca" như bình thường nhưng từ là tên gọi của con ve sầu (thường dùng như biệt danh đáng yêu cho người nào đó, giống kiểu "c* cậu", "nhóc").
Nói thì đã nói rồi, nhưng tin nhắn Tạ Chấp Lam yêu cầu hắn đưa Tạ Kỳ Chi về nhà sớm đã bị Ứng Hoài phớt lờ hoàn toàn. Tạ Chấp Lam xoa xoa má cậu đang ửng đỏ, nhìn cậu gần như dịu dàng: "Kỳ Kỳ, cả mấy cuộc điện thoại của anh cũng bị cậu ta cúp máy, em có biết không?"
Cái tên này dám cúp máy của anh trai… Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, nghe anh trai lại nói: "Nếu đây là ý của em, thì chuẩn bị ăn đòn đi."
Tạ Kỳ Chi giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi cong cong lên của anh trai. Đó không phải là nụ cười trêu chọc, y nói thật!
Nếu mình bị đánh, vậy Ứng Hoài cũng đừng hòng chạy thoát! Anh ta cúp máy, ít nhất cũng phải chịu một nửa trách nhiệm!
Tạ Kỳ Chi lắc đầu. Đến cả việc anh trai gọi điện lúc nào cậu còn chẳng biết, sao có thể đổ lỗi lên đầu mình được? Cậu nhìn anh trai, ánh mắt vô tội, đầy chân thành nói: "Em không dám, em không thấy anh ấy có điện thoại."
"Cũng đúng, điện thoại của cậu ta chế độ im lặng." Tạ Chấp Lam buông cậu ra, lẩm bẩm quay người: "Em còn chưa cao bằng khuỷu tay của hắn, làm sao nhìn thấy điện thoại của hắn được."
Tạ Kỳ Chi đuổi theo, bất mãn kêu lên: "Anh ơi!"
Thời gian gần đến nửa đêm, đã rất muộn rồi. Tạ Kỳ Chi lên giường, đặt gối của mình sát gối của anh trai, rồi chui vào chăn nằm thẳng. Tạ Chấp Lam đứng bên giường nhìn cậu một lúc đầy suy tư, rồi đột nhiên nói: "Em lật người lại đi."
Tạ Kỳ Chi nghe lời lật người lại, nằm sấp trên giường, đầu nằm lên gối hỏi: "Làm gì thế ạ?"
Tạ Chấp Lam không trả lời, quỳ nửa người bên giường, cách chăn vỗ cho cậu một cái.
"Bốp" một tiếng vang trầm, Tạ Kỳ Chi kinh ngạc quay đầu, bò dậy hỏi: "Sao lại đánh em? Em đã nói không phải ý của em rồi mà."
Tạ Chấp Lam nói: "Anh tin mà."
"Vậy mà anh vẫn đánh em!"
"Càng nghĩ càng tức." Tạ Chấp Lam đương nhiên nói, "Không đánh em một trận, tối nay anh không ngủ được."
Tạ Kỳ Chi ngồi bên giường, ai oán nhìn anh một lúc, rồi lại chui vào chăn, tủi thân cuộn mình thành một cục.
Trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy anh trai nhận một cuộc điện thoại, hình như là bố gọi tới.
Tạ Kỳ Chi nửa tỉnh nửa mê, thấy anh trai ngồi ở đầu giường, ánh đèn ngủ chiếu sáng khuôn mặt anh, hàng mi phủ một lớp bóng mờ nhàn nhạt.
Anh trai cầm điện thoại hỏi: "300 triệu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!