Tạ Kỳ Chi bước ra khỏi cổng trường, từ xa nhìn thấy Ứng Hoài đang đứng dưới cột đèn đường. Hắn mặc một chiếc áo phông trơn và quần túi hộp, bên chân là một chú chó Becgie Đức. Nó đeo rọ mõm màu đen, mặc một chiếc áo hoodie màu xám. Đôi tai dựng đứng trong gió đêm, trông oai vệ và siêu ngầu.
Ứng Hoài thấy Tạ Kỳ Chi, liền dắt dây xích đi tới, tiện miệng giới thiệu: "Nó tên là Tiểu Đao."
Tạ Kỳ Chi đứng yên tại chỗ, lưng đeo cặp sách, cũng nói với chú chó: "Tớ tên là Kỳ Kỳ."
Tiểu Đao là một giống chó cỡ lớn. Khi xem ảnh thì Tạ Kỳ Chi không có cảm giác gì, lúc nó đứng ngoan ngoãn bên cạnh Ứng Hoài cũng không cảm thấy, nhưng khi nó lại gần mới nhận ra con chó này thật sự rất to. Nếu không phải do Ứng Hoài dắt, mà tình cờ gặp trên phố, cậu tuyệt đối sẽ không dám lại gần.
Tạ Kỳ Chi nhìn nó chằm chằm không chớp mắt.
Tuy Tiểu Đao có vẻ ngoài hung dữ, đôi tai luôn trong trạng thái cảnh giác, nhưng khi đối diện với những đứa trẻ như Tạ Kỳ Chi, ánh mắt của nó lại rất hiền lành, có chút lười biếng mà vẫy đuôi.
Ứng Hoài bảo cậu: "Đừng nhìn chằm chằm một con chó lạ quá lâu, nó sẽ tưởng em đang khiêu khích."
Tạ Kỳ Chi gật đầu, ngẩng mặt lên, đôi con ngươi hơi tròn dưới ánh đèn càng thêm sáng ngời: "Em muốn sờ Tiểu Đao một chút."
Ứng Hoài "Ừ" một tiếng, đồng ý.
Tạ Kỳ Chi đưa tay chạm vào đầu Tiểu Đao. Thấy nó không tỏ ra khó chịu, cậu bạo dạn hơn, đặt cả bàn tay lên, xoa đầu, vò cổ, rồi vuốt lớp lông đen tuyền trên lưng dưới lớp áo hoodie của nó.
Cảm giác chạm vào Tiểu Đao khác với thú nhồi bông, lông chó hơi cứng và cộm tay một chút. Cậu lại hỏi Ứng Hoài: "Em có thể ôm nó được không?"
Ứng Hoài nói: "Ngồi xuống."
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, ước muốn được ôm chó làm đầu óc cậu mụ mị. Cậu khuỵu gối, ngồi phịch xuống ngay trước mặt Ứng Hoài.
Ứng Hoài: "……"
Tiểu Đao nghiêng đầu, trách móc giơ chân trước lên, dùng miếng đệm thịt vỗ vỗ vào đầu gối của Tạ Kỳ Chi.
Tạ Kỳ Chi cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ứng Hoài đang nhìn xuống mình từ trên cao. Trong đôi mắt đen láy của hắn ánh lên ý cười, nói: "Thông minh thật đấy."
A——!
Tạ Kỳ Chi cuối cùng cũng phản ứng lại, vụt một cái đứng thẳng dậy, ngại ngùng đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Ứng Hoài ra lệnh lại, sau khi Tiểu Đao ngồi xuống, hắn v**t v* đầu nó, ép đôi tai của nó ra sau như tai thỏ cụp, rồi đội mũ cẩn thận cho nó. Hắn nói với Tạ Kỳ Chi đang lầm lì như một cây nấm bên cạnh: "Lại đây ôm đi."
Tạ Kỳ Chi nắm chặt quai cặp sách rón rén lại gần, nửa quỳ xuống, ôm chặt lấy cổ Tiểu Đao.
Thân nhiệt của chó con rất ấm, tiếng th* d*c rất gần. Cậu tựa vào nó, má vẫn còn nóng dán lên chiếc áo hoodie mềm mại màu xám, có thể ngửi thấy mùi sữa hòa lẫn với mùi chó con.
Tạ Kỳ Chi im lặng ôm một lúc, cụp mắt xuống, lầm bầm hỏi: "Lúc nãy anh có phải đang cười chê em ngu ngốc không?"
Ứng Hoài đưa tay nhấc bổng cậu lên, tiện thể nhận lấy luôn cặp sách treo lên vai, nói: "Không."
Tạ Kỳ Chi không tin: "Em thấy rồi, rõ ràng anh vừa cười!"
Vài giây sau, cậu ngẩng đầu, vẻ mặt càng bất mãn hơn: "Bây giờ anh cũng vẫn đang cười!"
Ứng Hoài dụi dụi sống mũi, nén lại nụ cười, sửa lời cậu: "Anh đang khen em thông minh mà."
Ứng Hoài ban đầu định dắt chó đi dạo nửa tiếng rồi đưa Tạ Kỳ Chi về, nhưng cậu nhóc này thẹn quá hóa giận, nói gì cũng không chịu hợp tác.
Họ đi ngang qua một công viên gần đó. Chợ đêm có những quầy hàng bán kẹo hồ lô và xúc xích nướng. Một nhóm thiếu niên trượt ván lên xuống trên các bậc thềm, chơi mệt rồi thì cùng nhau chen chúc đi mua xúc xích và nước uống. Thái độ không nghe, không nhìn, không để ý của Tạ Kỳ Chi cuối cùng cũng dịu đi một chút, cậu nhìn về phía họ.
Ứng Hoài hỏi cậu: "Em cũng muốn à?"
Tạ Kỳ Chi nhìn Ứng Hoài, gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!