Chương 2: Chậu cây cảnh

"Tôi đã bao giờ đánh thằng bé đâu? Đừng mượn danh tôi để dọa nó."

"Muộn rồi," Ứng Hoài cúi người, lấy chai coca từ máy bán hàng tự động, "tách" một tiếng, hắn mở nắp uống một ngụm, thong thả nói, "Đã chạy mất rồi. Trước khi đi còn bảo là tặng cái vali cho tôi, nhóc ấy không cần nữa, còn bảo tôi từ đâu đến thì về đó đi. Thế nào, tôi gửi cái vali này về nhà cho cậu nhé?"

"Cậu không tình nguyện đến vậy à?"

"Cậu nghĩ sao?" Ứng Hoài nhắc lại những lời Tạ Chấp Lam đã nói lúc đầu, "Em trai cậu đã lớn rồi, vừa ngoan ngoãn lại yên tĩnh, nó ở nhà cứ như một chậu cây nhỏ, sẽ không gây phiền phức cho tôi đâu. Phiền hay không thì chưa nói, nhưng chậu cây nhà cậu vừa rồi đá ba phát vào đuôi xe tôi đấy?"

"Thật sự đá à? Thằng nhóc hư này… Vậy tôi thay mặt Kỳ Kỳ xin lỗi cậu. Xin lỗi nhé, anh Ứng bớt giận được không?"

Ứng Hoài im lặng nửa giây, rồi nói: "Đừng có mà lươn lẹo."

"Sao vậy? Tôi đàng hoàng xin lỗi mà cậu cũng bực." Đối phương dường như đang ở nơi công cộng, giọng nói khi mở lời khá nhỏ, mang theo chút bông đùa mập mờ. Chỉ khi nhắc đến Tạ Kỳ Chi, giọng điệu mới có chút vẻ chững chạc của một người anh trai, "Cậu với Kỳ Kỳ không hợp nhau à?"

Ứng Hoài lại uống một ngụm coca, không trả lời.

Trong điện thoại chỉ còn tiếng dòng điện nhè nhẹ, đối phương đợi một lúc, hiểu ra ý của Ứng Hoài: "Được rồi, tôi biết rồi. Thế này nhé, cậu bảo tháng sau cậu có việc, trùng hợp là Kiến Thiện cũng sắp về, tôi sẽ bảo Kỳ Kỳ sang ở nhà cô ấy."

"Lâm Kiến Thiện?"

"Ừ, Kỳ Kỳ cũng quen cô ấy. Cô ấy là con gái có thể hơi bất tiện, nhưng nếu ở đối diện thì sáng tối gõ cửa xem một chút, dù sao cũng tốt hơn là để thằng bé ở một mình."

Ứng Hoài lơ đãng ừ một tiếng, tiện miệng hỏi: "Cậu và Lâm Kiến Thiện vẫn còn liên lạc à?"

Hắn nghe rõ tiếng cười khẽ của đối phương qua điện thoại nghe có chút méo mó, đó là kiểu cười đầy ẩn ý như ngày xưa. Tạ Chấp Lam luôn dùng chiêu này để dỗ dành người khác, chỉ những người thực sự quen biết y mới biết bên trong chẳng có chút chân thành nào.

Y nói: "Đúng vậy, tôi vẫn còn liên lạc với tất cả mọi người. Ứng Hoài, chỉ có mình cậu là cắt đứt liên lạc với tôi thôi."

Lại nữa rồi.

Đúng vào mùa tựu trường, tiếng ve kêu ồn ã không ngừng, dưới tòa giảng đường xếp hàng dài, những nam sinh choàng vai bá cổ sẽ chạy ra từ mọi ngóc ngách.

Ứng Hoài tránh những chỗ đông người, đang đi ngang qua cửa sổ lớn sát đất thì có người từ phía sau đến đụng phải khiến coca đổ ra mu bàn tay.

"Đàn anh, xin lỗi, xin lỗi ạ."

Ứng Hoài ngước mắt lên thấy người đó chắp hai tay lại, từ xa ra hiệu xin lỗi hắn rồi vội vã bỏ đi.

Đến lúc này Ứng Hoài mới hoàn hồn, hắn chịu đựng cảm giác dính nhớp trên mu bàn tay phải, ngẩng đầu quan sát xem mình đã đi đến đâu.

Trước mặt là tòa nhà cao màu xám trắng, hắn lùi lại vài bước để nhìn dòng chữ trên tường, dáng người cao ráo vừa vặn nằm giữa ranh giới sáng tối.

Trong tai nghe, đối phương lại trêu chọc một câu gì đó, Ứng Hoài bóp chặt lon nước mất kiên nhẫn ngắt lời: "Tạ Chấp Lam, cậu bớt đa tình đi."

"Thôi được rồi, không đùa với cậu nữa. Kiến Thiện thích cậu mười mấy năm, đến cuối cùng thiệp cưới còn không đến tay cậu, tôi cũng không mong cậu còn nhớ gì tình xưa." Tạ Chấp Lam nói, "Chỉ phiền cậu tháng này thôi, coi như tôi nợ cậu một ân tình. Kỳ Kỳ vừa mới đến Tùng Thành, chưa quen với đồ ăn, khí hậu cũng như môi trường. Tôi sợ thằng bé không khỏe lại còn giận dỗi không nói, tự chịu đựng rất dễ xảy ra vấn đề."

"Nhóc ấy dỗi chuyện gì?" Ứng Hoài suy nghĩ một chút, hỏi, "Vì một người anh khác của em ấy sắp về à?"

"Chỉ nói là có khả năng, thời gian trước có chút manh mối, nhưng chuyện chưa chắc chắn nên tôi không dám nói với mẹ. Cũng không biết thằng bé nghe tin này từ đâu…"

Ứng Hoài có giới hạn về sự kiên nhẫn với chuyện nhà người khác, nghe hai câu đã bắt đầu lơ đãng. Qua ô cửa sổ kính trong suốt của thư viện, hắn bất chợt liếc thấy một chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà quen thuộc.

Không biết Tạ Kỳ Chi đã vào đó từ lúc nào, ba lô của cậu bị vứt trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, còn cậu thì cúi đầu xem điện thoại. Cùi chỏ chống lên đầu gối, cúc áo ở cổ tay chưa cài, ống tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng bệch đến chói mắt.

Thật ra Tạ Chấp Lam nói cũng không sai, khi không giận dỗi, cậu giống như một chậu cây yên tĩnh, nhìn rất vừa mắt.

Hiển nhiên không chỉ có mình Ứng Hoài nghĩ vậy, mấy cô gái xúm lại bắt chuyện với cậu, dường như hiểu lầm cậu muốn vào trong đọc sách, chủ động cho cậu mượn thẻ sinh viên.

Tạ Kỳ Chi ngẩng mặt lên cười với họ rồi lắc đầu, khẩu hình miệng là "Cảm ơn các bạn, nhưng không cần đâu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!