Thời gian Tạ Kỳ Chi xin nghỉ học kéo dài thành một tuần. Thứ Bảy, cậu cuối cùng cũng trở về từ bệnh viện. Khi Tạ Chấp Lam nhắc đến chuyện này, buổi chiều Ứng Hoài tiện đường đến thăm cậu, nhưng lý do chính thực ra là để trốn tránh việc về nhà. Hắn không muốn nhìn thấy bố mẹ cứ mãi tranh cãi về chuyện phân chia tài sản.
Một bên là tình nhân của bố, một bên là con chó bố nuôi, cả hai đều ngang tài ngang sức, còn hắn thì lại nắm giữ quyền làm trọng tài.
Thầy Tiểu Đường kinh ngạc phát hiện, số lần nhìn thấy Ứng Hoài ở lớp tăng lên đáng kể. Không còn đi muộn về sớm, bài tập cũng là nét chữ của chính hắn. Cậu nhóc này không hiểu sao lại trở nên ngoan ngoãn. Vốn dĩ hắn cũng không phải là một học sinh quá tệ, luôn giữ một vẻ khiêm tốn không tương xứng với gia thế.
Hắn chẳng trốn học nữa, nên Tạ Chấp Lam người luôn lơ lửng bên lề các quy tắc, lại trở thành cái gai trong mắt thầy chủ nhiệm khối.
Thầy đã vài lần bắt gặp y và một nữ sinh lớp mười kéo kéo đẩy đẩy. Lần quá đáng nhất, cô gái túm lấy cổ áo y, nhón chân lên định hôn thì bị thầy chủ nhiệm khối lớn tiếng ngăn lại.
Học sinh các tầng trên tầng dưới đều thò đầu ra xem. Tạ Chấp Lam đứng đó với vẻ điềm tĩnh, không trốn tránh. Y đẩy vai Kiều An An rồi hỏi: "Em còn chưa đi à? Định ở lại chờ bị kỷ luật sao?"
Kiều An An quay đầu lại, hậm hực lườm y một cái rồi bỏ chạy.
Thầy chủ nhiệm khối vội vàng chạy từ trên lầu xuống, suýt trượt chân, chỉ bắt được một mình Tạ Chấp Lam.
Thầy dẫn Tạ Chấp Lam đến văn phòng, bắt đầu mắng y từ việc không mặc đồng phục cho đến lễ nghĩa, liêm sỉ, mắng y suốt cả một tiết học. Thầy dọa sẽ mời phụ huynh, Tạ Chấp Lam nói: "Họ đang đi công tác ở nơi khác, đã hơn một tháng rồi ạ." Thầy chủ nhiệm khối gọi điện cho họ, một người không gọi được, người còn lại thì nói một tràng những lời sáo rỗng "làm phiền thầy quá", rồi lại đẩy vấn đề về cho thầy.
Thầy cũng hết cách, cảnh cáo Tạ Chấp Lam nếu có lần sau sẽ bị ghi vào sổ đầu bài, thông báo phê bình toàn trường, rồi bảo y quay về viết bản kiểm điểm.
Ứng Hoài nghe y kể lại chuyện này, chỉ đánh giá hai chữ: "Đáng đời."
Ngay cả Võ Tiểu Long cũng không đứng về phía Tạ Chấp Lam, cậu nghiêm túc nói: "Lam ca, là cậu chủ động đi trêu chọc người ta, chán rồi thì bảo người ta cút đi, làm gì có chuyện tốt như vậy. Hồi trước cậu còn biết tìm lý do là tập trung vào việc học, thứ hạng sụt giảm để rút lui, lần này thì nói chia tay là chia tay, không chừa đường lui nào. Cậu bảo người ta có tức không?"
Tạ Chấp Lam chỉ cười, không dùng lý do đối phương là người nói chia tay trước để biện minh cho mình.
Hứa Tư Miểu cũng vây lại. Ba người cùng nhau đứng xem Tạ Chấp Lam cắm cúi viết bản kiểm điểm.
Cô chống cằm nói: "Cô ấy vẫn còn thích cậu nên mới dây dưa không dứt như vậy. Đến khi đầu óc tỉnh táo, biết cậu là một thằng tra nam đùa giỡn tình cảm, thì sẽ đổ nitroglycerin vào cốc nước của cậu thôi." Hai bàn tay đang chắp vào nhau của cô đột nhiên mở ra, "Bùm một tiếng là nổ tung, cậu cứ chờ chết đi."
"Ai bảo cô ấy chuyển chỗ ra tay đi," Ứng Hoài đang cúi đầu chơi điện thoại, đột nhiên lên tiếng, "Đừng làm nổ tung cái bàn của tôi."
Võ Tiểu Long và Hứa Tư Miểu đồng loạt lộ ra vẻ mặt thán phục.
Tạ Chấp Lam làm vẻ mặt bị tổn thương: "Ứng Hoài ca ca thật tàn nhẫn."
Cách xưng hô này là học từ Tạ Kỳ Chi. Bề ngoài y tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại rất để ý chuyện Tạ Kỳ Chi gọi người khác là anh trai. Y cứ lôi chuyện này ra để chọc tức Ứng Hoài.
Ứng Hoài ngước mắt lên, giọng lạnh ngắt: "Gọi thêm lần nữa là tôi đánh cậu đấy."
Họ từng đoán về lý do tại sao Tạ Chấp Lam cứ yêu hết người này đến người khác.
Hứa Tư Miểu nói y thiếu nợ tình cảm; Võ Tiểu Long nói vì Lam ca quá đẹp trai, không trách được các cô gái đều thích cậu ấy, nếu tôi là con gái tôi cũng không kiềm chế được; chỉ có Ứng Hoài nói rằng Tạ Chấp Lam là một người có cái nhìn đặc biệt thấp về bản thân.
Y thích được ngưỡng mộ, được đám đông vây quanh, thích trở thành nhân vật chính được mọi người chú ý, bởi đó là cách y tìm thấy cảm giác tự tôn.
Nhưng họ không tin, cứ như thể Tạ Chấp Lam sinh ra đã là một tên khốn kiêu ngạo và máu lạnh vậy.
Rất ít người biết rằng, trong thế giới của Tạ Chấp Lam, mọi thứ đều có điều kiện. Tuy nhiên, ngay cả khi đã hoàn thành tất cả những yêu cầu tiên quyết, y cũng chưa chắc đã đạt được thứ mình mong muốn.
Hồi cấp hai, Tạ Chấp Lam có một món đồ rất thích. Vì giá không hề rẻ, bố mẹ y yêu cầu y cả học kỳ không gây chuyện, đồng thời phải giữ vững hạng nhất khối.
Tạ Chấp Lam đã làm được, nhưng Ứng Hoài vẫn không thấy y đến khoe khoang với mình. Mãi đến một hôm, hắn hỏi y về chuyện đó…
"À, cậu nói cái đó hả, tôi không muốn nữa rồi." Tạ Chấp Lam vuốt tóc trước tấm kính tủ trưng bày, quay đầu lại cười nói, "Hôm đó, mẹ đưa tôi hai cái thẻ ngân hàng. Bà ấy bảo, một cái là tiền thuốc cho Kỳ Kỳ, một cái là chi phí tìm Đông Đông, bảo tôi tự chọn xem muốn tiêu cái nào."
Cho đến tận bây giờ, Ứng Hoài đã quên mất món đồ mà Tạ Chấp Lam ngày đó luôn khao khát là gì, nhưng hắn vẫn nhớ y đã nhún vai, giả vờ thoải mái hỏi hắn: "Cậu nói xem, tôi có thể làm gì được?"
Ứng Hoài đôi khi nghi ngờ rằng, lý do y thích ở bên các cô gái cũng giống như lý do y nuông chiều và chăm sóc Tạ Kỳ Chi một cách chu đáo, đều là vì họ dễ lừa dối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!