Tiết học cuối cùng buổi sáng là thể dục. Tạ Kỳ Chi ở trên sân, theo thầy học thể dục nhịp điệu, đến tiết thứ ba thì giải tán tại chỗ. Các bạn học khác rủ rê nhau đi chơi bóng, còn cậu thì không có bạn bè, lẻn ra siêu thị dùng đồng hồ điện thoại quét mã mua một cây kem. Sau khi ăn xong, cậu thong thả quay về, trốn dưới bóng cây để đợi tan học.
Hôm nay trời nóng, cậu ngồi thiu thiu ngủ, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng huýt sáo, cậu ném cành cây nhỏ vừa nhặt được, chạy qua đường chạy.
Một quả bóng đá bay thẳng tới, các cô gái đứng hai bên đường chạy kêu lên kinh hãi: "Cẩn thận!"
Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp phản ứng, "bùm" một tiếng, một lực mạnh va vào lưng, cơ thể mất kiểm soát lao về phía trước.
Lòng bàn tay cọ xát trên đường chạy thô ráp, bị rách da, từng giọt máu nhỏ rịn ra từ vết thương, chỉ cần cử động một chút thôi cũng đau rát.
Cậu nhíu mày đứng dậy khỏi mặt đất, kéo ống quần lên. Phía sau, có tiếng ai đó hả hê la lên:
"Trần Mân, mày đã đá trúng tên chuyên đi mách lẻo rồi! Nó sẽ đi tìm anh trai, lần này mày chết chắc!"
Tạ Kỳ Chi quay đầu lại, thấy Trần Mân và một nhóm bạn nam đang đứng trên sân bóng. Cậu ta bị bạn bè xô đẩy ra, khi ánh mắt đối diện với cậu, Trần Mân không hề trừng mắt lại đầy dữ tợn mà hơi chột dạ, né tránh ánh nhìn của cậu rồi chạy đi nhặt bóng.
"Cậu ta không cố ý," Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ.
Nhưng ngã rất đau, mà Trần Mân cũng không xin lỗi, Tạ Kỳ Chi không muốn tha thứ cho cậu ta.
Mách lẻo thì mách lẻo thôi, người khác không có anh trai thì đâu phải là vấn đề của mình.
Sân bóng rất gần khu cấp ba. Tạ Kỳ Chi phớt lờ tiếng còi tập hợp của giáo viên thể dục, chạy đến lớp 11 (11) để tìm anh trai.
Cậu đi một cách quen thuộc, nhưng Tạ Chấp Lam không có trong lớp. Chỉ có một Ứng Hoài thờ ơ, đang làm bài kiểm tra môn Toán, cầm bút xoay xoay, viết thì hời hợt, trông như đang đợi ai đó.
Tạ Kỳ Chi đứng ở cửa, do dự một lúc, rồi hỏi hắn: "Anh trai em đâu rồi?"
Ứng Hoài đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn cậu: "Đi đến văn phòng rồi."
"Đến đó làm gì ạ?"
"Ăn chửi."
Tạ Kỳ Chi chớp mắt, lại hỏi: "Mất bao lâu ạ?"
"Không biết, tùy tình hình."
Tạ Kỳ Chi không còn gì để hỏi nữa.
Cậu cúi đầu, muốn đợi anh trai về, nhưng lại sợ đám Trần Mân đã chạy mất rồi. Trong lúc còn đang do dự đứng ở cửa, cậu đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm từ trong lớp, rất trực diện, điểm dừng của ánh mắt đó chính là lòng bàn tay cậu vẫn đang che ở ngực.
Tạ Kỳ Chi theo bản năng lùi lại, nhưng không tránh được. Ứng Hoài ra tay rất nhanh, nắm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ tách bàn tay trái của cậu ra.
Lòng bàn tay bị trầy một mảng, vết thương rỉ máu, dính cả bùn đất và bụi bẩn ở viền, trông thật đáng thương.
Ứng Hoài nhìn một cái rồi buông ra, hỏi cậu: "Ngã trên đường à?"
Giọng điệu bình thường, đúng với phong cách thiếu đồng cảm, không biết sẻ chia của hắn.
Tạ Kỳ Chi không mong đợi người khác sẽ quan tâm đến mình như anh trai, hỏi han cậu có đau không, có ấm ức gì không. Cậu chấp nhận thái độ hơi lạnh nhạt của Ứng Hoài một cách dễ dàng, rụt tay về rồi lắc đầu.
"Thế thì làm sao mà bị vậy?"
Tạ Kỳ Chi suy nghĩ một lát, quay lưng lại cho hắn xem vết bóng in trên áo mình: "Bọn họ đá bóng, đụng vào em."
Ứng Hoài hỏi: "Họ là ai?"
Tạ Kỳ Chi nghĩ thầm: Chính là đợi câu này của anh đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!