Vì phải đưa Kiều An An về nhà nên quãng đường lại xa hơn nhiều.
Chiếc xe MPV bảy chỗ, Kiều An An và Tạ Chấp Lam ngồi ở hàng giữa. Cô quay lại nhìn Tạ Kỳ Chi. Đứa nhóc lên xe chưa được bao lâu thì đã ngủ thiếp đi, bị dây an toàn giữ chặt, đầu nghiêng sang một bên. Gương mặt ngủ say dưới ánh đèn đọc sách hơi vàng trông vô cùng thuần khiết, giữa mày mắt có một vẻ đẹp vẫn còn non nớt nhưng khiến người ta nhìn thôi đã khó quên.
Cô lại nhớ đến lúc tan học, Tạ Kỳ Chi kéo tay Tạ Chấp Lam gọi "anh ơi", nói rằng cậu buồn ngủ, muốn về nhà sớm.
Kiều An An không quan tâm một đứa trẻ có buồn ngủ hay không, nhưng cô lại để ý đến sự do dự thoáng qua trong đôi mắt hổ phách của Tạ Chấp Lam khi y cúi xuống nhìn cậu.
Tạ Chấp Lam có chút mệt mỏi, nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay y, khẽ hỏi: "Lam ca, sao anh chưa bao giờ nói là anh có một đứa em trai vậy?"
Tạ Chấp Lam quay đầu lại, theo thói quen hàng mi cong lên, hỏi ngược lại: "Anh chưa nói à?"
Kiều An An trả lời: "Chưa ạ."
"Vậy chắc anh quên rồi, trước đây Kỳ Kỳ thường xuyên không có ở nhà."
Kiều An An "à" một tiếng nửa hiểu nửa không, chẳng rõ không có ở nhà thì có thể đi đâu, và điều đó có liên quan gì đến việc y chưa từng nhắc đến em trai mình.
Cô không nghĩ nhiều, chuyển sang trò chuyện về việc trong lớp mình, những xích mích vụn vặt, những chuyện vặt vãnh. Tạ Chấp Lam luôn chăm chú nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, là dáng vẻ mà không biết bao nhiêu lần cô vô tình nhìn thấy trong đám đông và đã phải lòng.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Nhìn thấy tên trên màn hình, Tạ Chấp Lam khựng lại một chút, rồi nghe máy nói: "Mẹ, buổi tối tốt lành ạ."
"Tốt lành cái gì, mẹ với bố con bận chết đi được. Con tan học buổi tối rồi chứ, sắp về đến nhà chưa?"
Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng ly tách khẽ chạm vào nhau, mẹ y uống một ngụm nước, giọng nói đã được làm ẩm nhưng vẫn toát lên một sự mệt mỏi không hề che giấu, "Chiều nay mẹ đã gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con rồi. Những vấn đề cũ rích ấy mẹ lười nói lại với con, học hành lười biếng, thành tích trồi sụt, còn thích trêu chọc con gái nữa. Đầu óc con chỉ để vào những chuyện này thôi à?"
"Mẹ và bố con không thường xuyên ở nhà, con chính là anh cả trong gia đình, mẹ luôn hy vọng con có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng con thì sao? Lớn chừng này rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào. Tạ Chấp Lam, con muốn mẹ và bố con phải thất vọng về con đến bao giờ nữa?"
Giọng nói lọt ra ngoài, lọt vào tai Kiều An An. Nghe những lời phủ định đó, trong lòng cô đầy sự ngạc nhiên.
Tạ Chấp Lam học giỏi, EQ cao, đẹp trai, mọi mặt đều vô cùng xuất sắc, hoàn toàn không giống với những cậu trai non nớt, thích làm đỏm trong lớp cô. Dù có cho họ thêm 800 năm nữa, có lẽ cũng chưa chắc đã tiến hóa được như y.
Cô cứ nghĩ y chắc chắn đến từ một gia đình ấm áp, biết tôn trọng và rất có giáo dưỡng…
Hóa ra ngay cả bố mẹ của Tạ Chấp Lam cũng có nhiều điều không hài lòng về y như vậy.
Vẻ mặt Tạ Chấp Lam không hề thay đổi, dường như đã quá quen với điều đó. Y khẽ cúi mắt, mỉm cười nói: "Mẹ đã mệt cả ngày rồi, vẫn còn nhiều năng lượng để dạy dỗ con thế à, muộn rồi, mẹ nghỉ sớm đi ạ."
"Con nghĩ mẹ không muốn nghỉ sao? Con nghĩ mẹ vì ai mà phải như vậy?" Mẹ y hừ một tiếng, "Bố con lại say rồi, những người trong bàn nhậu đó…"
Kiều An An biết Tạ Chấp Lam rất giỏi dỗ ngọt người khác, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết, y có thể an ủi người mẹ đang mệt mỏi, cáu kỉnh của mình một cách thành thạo không kém gì dỗ dành bạn gái.
Đợi khi giọng mẹ y dịu lại một chút, Tạ Chấp Lam bảo: "Nói con nhiều như vậy rồi, sao mẹ không hỏi thăm tình hình của Kỳ Kỳ?"
"Hả? Sức khỏe của thằng bé thế nào?"
Tạ Chấp Lam không trả lời, y rũ mắt xuống và hỏi lại: "Mẹ chỉ quan tâm đến sức khỏe của em nó thôi sao?"
Không khí cứng lại trong chốc lát, y nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của mẹ trở nên hơi méo mó qua tiếng dòng điện: "Mẹ đối xử với nó thế nào, đến lượt con dạy à?"
"Sao lại giận nữa rồi, giận nhiều không tốt cho sức khỏe đâu mẹ, mẹ chẳng hay kêu đau tim, khó thở sao, lại phải uống thuốc đấy." Âm cuối của Tạ Chấp Lam mang theo tiếng cười, vừa như làm nũng vừa như trấn an, "Kỳ Kỳ rất tốt, đi học ở Nghi Trung cũng coi như thích nghi được, tình trạng sức khỏe cũng khá ổn, sau khi đổi thuốc mới thì ho ít hơn trước rồi.
Như vậy mẹ có thể yên tâm chưa ạ?"
"Mẹ có thể yên tâm cái gì? Nói với con chuyện gì con cũng cợt nhả, bao giờ mới chịu nghiêm túc một chút?" Mẹ y nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, "Mẹ không có thời gian lo cho nó nhiều hơn nữa. Nó có thể sống khỏe mạnh là được rồi. Con là anh, bố mẹ không có ở nhà, phải có trách nhiệm của một người làm anh, chăm sóc tốt cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!