Taehyung làm bài tập xong hết thì cũng đã 20h, vươn vai một cái cho giãn cơ. Hắn với tay cầm lấy điện thoại, khi nãy hắn và cậu vừa trao đổi số điện thoại.
Nhưng Jungkook về từ lâu rồi nhỉ, sao không thấy gọi điện thoại cho hắn? Khi nãy có con Thỏ vui vẻ nói là về đến gọi ngay cho hắn cơ mà?
Trong lòng có chút bất an, hắn tự nhủ chắc do hắn nghĩ quá nhiều thôi. Hắn xuống bếp lục lọi tủ lạnh xem còn gì ăn không.
Lúc ăn với Jungkook đã là buổi trưa rồi, giờ tối rồi hắn đói chết đi được.
Ánh mắt hắn dừng lại ở một cái hộp nhỏ phía trên có miếng giấy note.
"Tôi làm một phần cơm tối cho anh, hi vọng anh không chê. Hâm nóng lại rồi ăn nha. Jeon Jungkook"
Bên trong là cơm rang và thịt chiên, có vẻ vì đã biết hắn không thể ăn cay nên là đã giảm lượng ớt đi.
Hắn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại, chỉ là hộp cơm thôi sao lại khiến hắn hạnh phúc thế kia. Trừ Bon Hwan ra thì dường như không ai quan tâm hắn như cậu.
***
Tiếng chuông điện thoại reo lên lúc 23h, thím Jun liền vội bắt máy. Thím chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã tức giận la mắng
"Jeon Jungkook hay lắm, một mình bỏ về Hàn Quốc. Mày có xem tao là bạn thân mày không hả? Bỏ về như vậy mà coi được sao? Rồi sao không nói gì? Á khẩu rồi hả?"
Thím Jun không ngờ Woo thiếu gia lại hung dữ thế này, khác xa so với vẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện khi gặp bà.
"Xin lỗi cậu Woo, thiếu gia đã ngủ say rồi. Điện thoại cũng ném ở sofa"
Woo Do Yoon bên kia lấy tay đập mạnh vào trán mình
"Cháu xin lỗi thím Jun, khi nào cậu ấy dậy hãy bảo cậu ấy gọi cho cháu. Đột nhiên cậu ấy bỏ đi khiến cho cháu rất lo lắng"
"Tôi sẽ chuyển lời cho thiếu gia"
"Tạm biệt thím, thím ngủ ngon nha"
"Vâng, chào cậu"
Woo Do Yoon là bạn thân của Jungkook, cậu ta cùng gia đình sang Mĩ định cư và phát triển tại đó từ năm cậu ta 12 tuổi. Nhưng vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với Jungkook, Jungkook thế nào Woo Do Yoon rõ hơn ai hết.
Do Yoon nghĩ ngợi gì đó rồi liền bỏ đi.
Jungkook nằm trên giường đang bất tỉnh không biết gì hết. Bác sĩ nói Jungkook bị suy nhược cơ thể, gặp thêm chịu đả kích về tinh thần và thể xác.
Đầu cậu có vẻ bị va đập mạnh có thể 1 2 ngày nữa cậu sẽ tỉnh hoặc sớm hơn, do là bác sĩ gia đình từ nhỏ đến lớn đều đến khám cho Jungkook. Bác sĩ Choi vô cùng căm phẫn ông Jeon nhưng do làm bác sĩ theo hợp đồng lâu dài nên mới đành nhịn.
"Tôi khuyên thật, làm ơn hãy nói với ông Jeon đừng bạo hành thiếu gia nữa. Cậu ấy vốn yếu rồi... cứ như vậy cậu ấy sẽ mất mạng thật"
Đó là câu cuối cùng mà bác sĩ Choi nói rồi rời đi, gia đình ai cũng im lặng. Họ không thể bảo vệ nổi Jungkook, ngược lại nhiều lần để Jungkook bảo vệ họ.
"Jungkook mau tỉnh lại, thím nấu món ngon cho con ăn"
Thím Jun vỗ lên mu bàn tay của cậu, nói xong thì cũng rời đi để cậu nghỉ ngơi.
***
Sáng hôm sau Taehyung đến lớp thì gặp Chung Hee và Dae Hyun đang nói chuyện với nhau, hắn không có hứng thú tham gia chuyện xàm xí của hai người đó nên liền đeo tai nghe vào.
"Dae Hyun, hôm qua Jungkook có gì bất thường không?" Chung Hee có chút lo lắng, hôm qua gọi cho cậu cả buổi nhưng lần nào cũng do thím Jun nghe máy.
"Jungkook hả? Để tao nhớ xem... hôm qua thi xong là cậu ta vội vàng đi ra khỏi lớp. Taehyungie hình như là đi theo cậu ta" Dae Hyun vừa ăn sáng vừa trả lời
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!