Đến Kim gia, Jungkook có chút giật mình. Nơi này to gấp 3 lần nhà của cậu, xa hoa quá đi mất. Nơi đây lại trồng hoa oải hương tím và hoa cẩm tú cầu, loài hoa mà cậu yêu thích nhất.
Cậu đi phía sau Taehyung nên rất nhanh đã bị những bông hoa kia mê hoặc. Ở nhà cậu đa số là trồng hoa lan lan, hoặc là hoa cúc vì họ cho rằng nó hợp phong thủy của nhà.
Còn loài hoa cậu thích nó mang ý nghĩa tiêu cực, sẽ làm hại đến gia đình cậu. Nên từ nhỏ đến lớn cậu chỉ có thể ngắm nhìn những sắc tím của hoa oải hương và loài cẩm tú cầu từ xa, không thể chạm vào.
Taehyung đi vào tới cửa lớn, quay sang thì không thấy Jungkook đâu. Sợ cậu đi lạc hắn liền chạy ra xem thử, bỗng quản gia chặn lại.
Có vẻ quản gia quyết định không về quê mà ở lại chăm sóc hắn.
"Nhị thiếu gia, cậu không nên làm phiền cậu ấy lúc này"
Quản gia nhìn về phía Jungkook đang đưa tay chạm vào những bông hoa tím ấy, hắn cũng vô tình nhìn theo.
Jungkook thật đẹp, cả vườn hoa cẩm tú cầu đó như làm nền cho cậu tỏa sáng. Nhưng sao trông cậu ấy buồn thế kia...
Hắn đã đưa cậu về nhà hắn rồi cơ mà... ánh mắt đó sao có thể u buồn đến mức này chứ. Cô độc là thứ duy nhất Kim Taehyung cảm nhận được khi nhìn người con trai ở phía xa.
"Cậu ấy là Jeon đại thiếu gia, đứa trẻ bất hạnh nhất tôi từng thấy"
Quản gia lắc đầu nhẹ, ánh mắt cũng hiện vẻ thương xót.
Kim Taehyung không nói gì liền sải bước đến cạnh Jeon Jungkook đang say sưa loài hoa kia.
"Vào trong thôi" đôi tay không nghe lời liền đan vào mái tóc nâu mềm của cậu vô thức mà xoa nhẹ
Bị giật mình bởi hành động đó của Taehyung, Jungkook liền bối rối quay sang nhìn hắn
"Ahh, thất lễ quá. Để anh phải đợi, tại hoa đẹp nên cứ lôi kéo tôi đứng đây"
"Lần này cậu đi trước tôi" Taehyung hất cằm về phía trước, sợ bé Thỏ ngốc không hiểu ý liền bật chế độ phụ đề lên.
Jungkook ngoan ngoãn đi trước Taehyung. Hắn đi phía sau nhìn cậu đưa tay chạm vào những bông hoa kia một cách hồn nhiên, ngây thơ của một đứa trẻ.
Người hầu khi thấy cậu liền cuối đầu chào, quản gia cũng không ngoại lệ
"Xin lỗi nhưng bác là bác TanSuk đúng không ạ?"
Jungkook chạy lại nắm lấy tay của quản gia nhà Taehyung chớp chớp đôi mắt to tròn.
"Jeon thiếu gia vẫn nhớ tôi sao? Lâu như vậy rồi, cậu cũng đã lớn và tuấn tú như vậy"
Quản gia vô cùng bất ngờ, Jungkook nhận ra ông ấy sao? Lúc trước ông đến Jeon gia cũng ông Kim để tặng quà, thấy cậu nhóc tròn tròn người đầy vết thương trốn dưới gốc cây táo.
Cầm lòng không được mới đến hỏi thăn thì mới biết cậu là thiếu gia họ Jeon, đưa vài viên kẹo cho cậu để cậu nín. Ai ngờ cậu hỏi tên một quản gia sau đó nhớ đến tận bây giờ.
"Thì ra bác là quản gia họ Kim. Cháu muốn cảm ơn bác, những viên kẹo năm đó thật sự rất ngon."
Jungkook nở nụ cười thật tươi, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Taehyung ngồi xuống sofa ánh mắt dán vào cậu.
Chỉ vài viên kẹo mà có thể khiến Jeon Jungkook vui vẻ đến mức nhớ mãi không quên sao?
"Lại đây ngồi đi" Taehyung ho nhẹ rồi chuyển tầm mắt đi, Jungkook gãi gãi đầu rồi cũng đi lại.
"Dáng vẻ này ngốc quá đi"
Thật ra thì dù đã theo hắn về nhà chơi, nhưng Jungkook cũng chỉ biết hắn họ Kim mà thôi. Nghe nói hắn là Nhị thiếu gia, nhưng Nhị thiếu gia là Taehyung hay Bon Hwan nhỉ?
Thấy cậu cứ mãi suy nghĩ gì đó, hắn liền đẩy dĩa trái cây được gọt sẵn lại phía cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!