Chương 4: Làm Quen

Jeon Jungkook từ sớm đã có mặt tại lớp học, mặc đồng phục chỉnh tề nhưng vẫn đội nón kết để che đi khuôn mặt của bản thân.

Choi Chung Hee từ xa nhìn thấy Jungkook đang uể oải mệt mỏi thế kia không khỏi chạnh lòng.

Cứ như vậy đến lúc thi xong 3 môn kia, ai nhìn cậu cũng thấy có chút hiếu kì.

Thắc mắc liệu Jeon Jungkook có giống với Kim Taehyung hay không? Hắn ở đây được ví như là trời là đất không ai dám đắc tội. Cái nhìn của hắn cũng đã đủ khiến người ta bỏ chạy rồi.

"Jungkook ahh, hôm nay cậu đi chơi với bọn mình đi" một cô gái cùng lớp chạy đến trước bàn học của Jungkook nở nụ cười với cậu.

Jungkook không ngước mặt lên nhìn dù chỉ một cái, lẳng lặng đeo balo rồi rời đi trong sự ngỡ ngàng của Dae Hyun và mọi người.

Kim Taehyung luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu, nhìn bóng lưng cô đơn kia rời khỏi sau cánh cửa.

"Hừ, vừa đến đã chảnh chọe. Làm như mình cao thượng lắm vậy" bị Jungkook ngó lơ khiến cô gái vô cùng phẫn nộ

Một tên khác vỗ vai cô ta rồi cười khinh cố ý nói to "Người ta là Jeon đại thiếu gia, đâu cần bạn bè gì đâu. Tưởng mình hay lắm nhưng cũng chỉ là đứa bị ghét bỏ"

Rất may cho đám người không biết giữ mồm giữ miệng kia là Chung Hee do có việc gấp nên đã rời đi sau môn thi thứ 2. Nếu không thì cả đám chết chắc rồi.

Taehyung bỏ một tay vào túi quần đi ngang qua đám người nhiều chuyện ánh mắt đảo qua từng người một, ý như muốn cảnh cáo sau đó thì cũng rời đi. Khiến cho tụi nó một phen sợ hãi đến xanh mặt.

Jungkook đi vào phòng chứa dụng cụ thể dục, trong đó có một cái tủ to khuất sau những tấm nệm.

Cậu chui vào trong tủ, hai tay ôm đầu gối. Lời của đám người kia cậu nghe rất rõ, có chút đau đớn vì họ nói quá đúng. Jungkook cậu thì có gì đâu mà cao thượng, trong Jeon gia chẳng khác gì một nơi để trút giận cho ba mình.

Taehyung cách đó không xa, mọi điều Jungkook làm đều thu vào tầm mắt hắn. Rụt rè, nhút nhát, cô đơn đó là những gì mà hắn nhìn thấy từ cậu bây giờ.

Jungkook mở chiếc nón kết ra, ánh mắt nhìn về phía trước dường như rất mơ hồ. Đến lúc này Taehyung mới được nhìn kĩ khuôn mặt cậu, đôi mắt to tròn, môi hồng hào chúm chím, nước da trắng nhưng hơi xanh xao.

Bỗng một suy nghĩ lóe qua trong đầu hắn, nếu như vỗ béo cậu thì sẽ thấy được hai cái bánh bao gắn trên khuôn mặt kia, đáng yêu chết đi được.

Khoan đã, hắn đang suy nghĩ gì thế này?

Gạt bỏ suy nghĩ trong vớ vẩn ấy ra, Taehyung thấy vết thương trên trán cậu, máu cũng làm ướt hết miếng băng dán.

Không kìm được hắn bước vào trong, Jungkook thấy hắn tiến vào. Khí chất y hệt như ba cậu, lạnh lùng và đáng sợ. Mắt cậu ngấn nước mở to nhìn người trước mặt.

Thấy dường như mình đã dọa Jungkook sợ hắn liền bối rối không biết làm thế nào. Hắn sinh ra khuôn mặt đã thế này rồi biết sửa lại sao bây giờ? Hắn cũng không giỏi ăn nói hay dỗ ngọt ai đó.

"Ừm, tôi là bạn của Chung Hee"

Rõ ràng trong đầu hắn là muốn nói với cậu là "Chúng ta làm bạn đi, để tôi bảo vệ cậu" nhưng thế nào lại thành một lời giới thiệu?

Cậu vẫn giữ im lặng nhìn Taehyung, bạn của Chung Hee sao? Sao nhìn hung dữ thế? Chung Hee kể về cậu cho hắn nghe sao? Cái tên đáng ghét này.

"Cậu... theo... theo tôi... theo..."

Kim Taehyung bỗng dưng lại bối rối, lời nói cứ ậm ừ, không rõ nghĩa. Jungkook nhìn hắn như vậy bỗng cười to, hắn hận không thể đào cái hố để gieo mình xuống.

"Anh đang diễn hài cho tôi coi đấy à? Thành công rồi đó, tôi rất vui"

Jungkook đứng lên ra khỏi chiếc tủ cũ kĩ kia đứng trước mặt Taehyung, hắn như pho tượng, cảm thán nụ cười kia thật đẹp.

"Ừ, nếu cậu cho nó là điều hài hước. Thật nhạt nhẽo"

Taehyung nhún vai nói, Jungkook cũng thôi cười nhìn người kĩ người trước mặt, cao hơn cậu cả một cái đầu, dáng người thì cân đối, còn ngũ quan thì...

Tai cậu bỗng đỏ lên, Taehyung đưa tay chạm vào trán cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!