Chương 37: Tự Nhận

Taehyung đặt Jungkook ngồi ở ghế sopha còn bản thân thì chạy đi lấy hộp y tế để cầm máu trước. Sau đó hắn sẽ gọi Choi WooSik đến lấy mảnh vỡ ra khỏi chân cậu sau. 

Jungkook có vẻ có chút sốc vì tình huống khi nãy, cậu có dự cảm không lành. Rốt cục chuyện gì sẽ ập đến đây?

Taehyung lấy bông băng cầm máu lại cho cậu, nhìn gương mặt tái nhợt kia cũng đủ biết khi nãy cậu sợ như thế nào rồi. 

"Không sao đâu, tôi ở đây rồi em không cần sợ" 

Jungkook biết hắn lo lắng cho cậu lắm, cậu muốn hắn biết cậu đã không còn yếu ớt như trước kia nữa rồi, cậu mạnh mẽ hơn chính là nhờ tình yêu thương của hắn. 

"Taehyung, em không sao đâu vết thương nhỏ mà. Anh đừng vì chuyện này mà tức giận có được không?" 

Hắn vẫn không ngước nhìn cậu dù một cái, cậu biết hắn đang giận cậu nhưng bây giờ cậu cũng không biết nên dỗ hắn như thế nào nữa. 

Hắn thở dài, nhìn lên thì thấy cậu đang cuối gầm mặt. Nhanh chóng ngồi cạnh ôm cậu vào lòng

"Sao vậy? Đừng khóc tôi không giận em đâu, tôi giận bản thân tôi để em bị thương thôi"

"Là em bất cẩn, không phải lỗi do anh đâu mà"

Ngước lên nhìn Taehyung, hắn nghiêm nghị nói với cậu "Em biết tôi không thích em nói dối đúng không?"

Vội vàng gật đầu, trong lòng cậu thầm nghĩ là do cậu nói dối quá tệ hay là hắn quá tinh ý nhỉ. 

Choi WooSik có mặt tại phòng, hắn liền đứng lên "Giúp em lấy mảnh vỡ trong chân em ấy ra"

Cậu thấy hắn định rời đi thì vội níu tay hắn lại 

"Tae... ở đây với em có được không?"

Biết Jungkook sợ, Taehyung hôn lên trán cậu một cái 

"Tôi phải giải quyết một số chuyện, Jungkook rất mạnh mẽ mà phải không? Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi"

Cậu gật đầu rồi để hắn đi, Choi WooSik cũng bắt đầu vào công việc của mình. 

Taehyung đi xuống nhà gặp ông bà Kim đang ngồi ở sopha. Hắn đi đến chỗ quản gia đầu tiên, lúc này hắn trông đáng sợ vô cùng 

"Có chuyện gì xảy ra?"

Nhìn sắc mặt hắn kém thế này thì quản gia cũng không dám nói dối

"Thưa nhị thiếu gia, lúc cậu Jungkook đi xuống thì đúng lúc ông bà chủ về. Lầm tưởng Jungkook là giúp việc nên đã bảo cậu ấy pha trà. Vì thấy ông bà chủ mới đi về mệt nên cậu Jungkook đã lấy ấm trà hoa oải hương khi nãy pha cho nhị thiếu gia để ông bà chủ dùng. Không ngờ vì không hợp khẩu vị nên bà chủ đã hất đổ ấm trà, cậu Jungkook vì hoảng sợ mà dẫm trúng những mảnh vỡ kia."

Nghe ngọn ngành câu chuyện mặt hắn liền tối sầm lại, trước khi đi đến chỗ ba mẹ mình hắn dặn quản gia 

"Pha một ly nước cam và đem hộp sữa chuối lên phòng cho họ đi. Sẵn tiện giúp tôi thu dọn hành lí của tôi và em ấy"

Sải bước đi ra chỗ ông bà Kim, hắn ung dung ngồi xuống. Jemi là trợ lí đồng thời là người lo liệu các bữa ăn thức uống của ông bà thấy hắn ngồi thì liền rót cho hắn một tách trà.

Cầm tách trà trên tay, mùi vị này là thứ khi nhỏ hắn nhớ nhất. Mỗi lần ba mẹ hắn về hắn mới có thể dùng, nhưng bây giờ sao hắn lại chán ghét mùi tiền từ loại trà này. 

Thẳng tay ném tách trà xuống đất khiến nó vỡ tan. Bà Kim không vừa mắt vì hành động của hắn liền quát

"Kim Taehyung!!! Từ khi nào con lại hỗn xược như vậy? Có biết trân trọng thành quả lao động của người khác không?"

Hắn cười khinh một cái từ tốn hỏi lại bà Kim 

"Vậy lúc mẹ hất đổ ấm trà của em ấy mẹ có biết trân trọng thành quả mà em ấy tạo ra không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!