Chương 60: Cảm Ơn Mọi Người Chúng Tôi Ở Bên Nhau Rồi

Trans by Axianbuxian12

Lễ công chiếu "Tinh Hỏa" vào thời gian sau đều lấy nhạc phim để tuyên truyền.

Khán giả vào rạp mới đầu còn thấy không quen, bởi vì tổ tiết mục không để các minh tinh đi thảm đỏ mà trực tiếp đi vào bên trong.

Vừa vào trong, trên sân khấu không mở đèn, một mảnh đen thui.

Ngay cả MC cũng không thấy xuất hiện, đạo diễn, diễn viên chính, khách mời nữa thì càng không cần nói.

Khi mọi người đều quay sang nhìn nhau không hiểu đang chơi trò gì ở đây thì một chùm sáng chiếu từ trên cao xuống sân khấu.

Ở giữa sân khấu tối mịt sáng lên một không gian nhỏ.

Bên trong vòng sáng là một cây đàn piano, có một người ngồi trước piano, người đó mặc đồng phục học sinh thời dân quốc, lưng ngồi thẳng, mang tới cảm giác thư sinh của thời đó.

Sau khi đèn sáng lên, anh không nhìn khán giả mà quay đầu nhìn về một nơi không rõ trong bóng tối.

"Ngày mai tôi phải đi rồi. Không biết tặng anh cái gì, thế thì tặng anh một bài hát vậy."

Ngón tay thon dài của anh rơi trên phím đàn.

Nương theo tiếng đàn vang, đèn trên sân khấu cũng dần dần sáng lên.

Hướng mà Ninh Lục Ly vừa nhìn là nơi Cố Mậu Hành đang đứng, hắn mặc đoản đả

- kiểu trang phục của người lao động thời dân quốc, trông hắn có vẻ nghèo túng.

Trong tay hắn cầm một mặt đồng hồ không có dây đeo, nhìn chằm chằm người đang ngồi trước đàn piano.

Khi tiếng đàn ngừng lại, đèn cũng tối xuống, trên sân khấu lại chìm vào bóng tối.

Đợi tới khi đèn sáng lên lần nữa thì chàng thanh niên ngồi trước piano đã thay sang một bộ đồ tây, đeo một cặp kính gọng vàng, vẻ mặt vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.

Cố Mậu Hành đứng sau lưng anh đã không còn dáng vẻ nghèo nàn như trước nữa.

Tóc hắn vuốt gọn gàng, trên người mặc áo khoác lông cừu.

Cố Mậu Hành giơ tay vỗ vai Ninh Lục Ly, nhưng người nọ lại chẳng thèm quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Vị tiên sinh này, phiền anh đừng làm bẩn áo của tôi.

"Tay của Cố Mậu Hành cứng lại giữa chừng, sau đó hậm hực rút tay về. Hình ảnh phía sau hai người thay đổi, chiếu lên những hình ảnh hồi nhỏ. Cố Mậu Hành lấy một cây đàn Melodica từ trong áo khoác ra, đặt lên môi bắt đầu thổi. Hắn thổi một bài nhạc đơn giản, là một bài đồng dao thời dân quốc. Hắn thổi không được thuận thục cho lắm, lúc lại đứt quãng, thậm chí còn có vài hợp âm bị sai. Thế nhưng khúc nhạc đầy lỗi sai này, trong tình cảnh đặc biệt này lại khiến người ta rung động. Vẻ mặt Ninh Lục Ly dần dịu dàng hơn, anh cười bất đắc dĩ:"Anh vẫn như vậy, chẳng có chút thiên phú âm nhạc gì cả.

"Tay Ninh Lục Ly đặt lại lên phím đàn, theo điệu đồng dao anh bắt đầu chơi một bài nhạc khác. Khi câu hát cuối cùng kết thúc, màn ảnh lớn phía sau hai người sáng lên rồi bắt đầu chiếu video tuyên truyền của"Tinh Hỏa

". Chàng thanh niên đứng dậy, đưa cái hộp trong tay ra:"Tôi sắp đi Hải thành rồi, cái dây đeo này để lại cho anh."

Ánh sáng lại tối xuống, trên sân khấu im lặng không một tiếng động.

Cho tới khi MC mặc trang phục dân quốc bước ra sân khấu thì tiếng vỗ tay mới vang lên như sấm.

Trong tiếng vỗ tay, tất cả các diễn viên trong phim lần lượt xuất hiện.

Bọn họ đều mặc quần áo mà họ đã mặc ở trong phim, cộng thêm cả vở kịch nhỏ lúc khai màn đều khiến cho tất cả khán giả cảm thấy những nhân vật trong bộ phim đang đứng trên sân khấu.

Tiếp theo là phần dành cho phía truyền thông, Cố Mậu Hành là Ninh Lục Ly thân là vai chính tất nhiên là thu hút phần lớn câu hỏi từ phía phóng viên.

Điều này thể hiện ở chỗ, sau khi kết thúc lễ công chiếu, Ninh Lục Ly cảm thấy người anh như không còn cảm giác nữa.

Anh ngồi trên ghế lái phụ: "Lâu rồi không tham gia mấy sự kiện như thế này, lúc nãy lại còn có hơi căng thẳng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!