Chương 42: Cố Mậu Hành Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Dường như Cố Mậu Hành nhận thấy ánh mắt của Ninh Lục Ly, hắn ngoảnh mặt nhìn sang: "Sao vậy?"

Ninh Lục Ly nói giọng cứng nhắc: "Thì... thì... thế đó."

Cố Mậu Hành: "Cậu nói về chuyện phân công à? Nếu cậu từng đua xe vậy thì phần này nhờ cậu rồi, ném bóng cứ giao cho tôi."

Trong lòng Ninh Lục Ly mừng rỡ, quả nhiên là không nhớ.

Cái chuyện nhỏ 10 năm trước ai mà nhớ rõ như thế được.

Anh cũng xong chuyện rồi mới nhớ ra.

Huống chi Ninh Lục Ly còn vì chuyện lần đầu tiên bị gãy chân nên có giác ngộ của việc ăn đau nhớ lâu nên nhớ rất là rõ.

Còn Cố Mậu Hành, người gãy chân cũng đâu phải hắn, chắc chắn sẽ không nhớ rõ như vậy đâu.

Tinh thần Ninh Lục Ly lập tức thả lỏng, anh phát huy cực lì tốt trong phần thi tiếp đó.

Cố Mậu Hành công việc bận rộn ít khi chơi bóng rổ, nhưng ít nhất cơ thể vẫn còn ghi nhớ, sau khi thất bại một lần thì liền tìm lại được cảm giác ném bóng.

Hai người trong cuộc thi thế lên như măng mọc, rất nhanh đã xoay chuyển tình thế xấu khi ở nước A, đạt được hạng hai tới được trạm trung chuyển.

***

Ban ngày lấy được thành tích tốt khiến Ninh Lục Ly cực kì vui vẻ, nó được thể hiện lúc đi tắm linh cảm anh dâng cao, thuận miệng ngâm nga ra một đoạn nhạc.

Ninh Lục Ly vừa ngâm nga khúc nhạc vừa quấn áo choàng tắm đi ra, anh vừa ngồi xuống sô pha liền nghĩ có nên rót ly rượu vang cho thêm bầu không khí không, có thêm chút linh cảm để hoàn thành khúc nhạc này luôn.

Chuông cửa vang lên.

Ninh Lục Ly đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Cố Mậu Hành đứng bên ngoài, hắn mặc đồ thoải mái chắc là cũng vừa tắm xong.

Điều kì lạ là trên tay hắn cầm một cuốn sổ tay màu đen.

Cố Mậu Hành: "Tìm cậu có chút chuyện."

Khúc nhạc nhỏ ban ngày đã bị Ninh Lục Ly vứt ra sau đầu, anh mở cửa không hề có chút phòng bị nào: "Ờ, vào đi."

Ninh Lục Ly vào phòng thay đồ đổi sang một cái áo T

-shirt và quần soóc, đi ra thì anh thấy Cố Mậu Hành đang ngồi trên sô pha lật cuốn sổ tay.

"Giờ này rồi mà còn nói chuyện công việc, cậu đúng là đồ cuồng công việc."

"Không phải công việc, cậu ngồi xuống trước đi."

Ninh Lục Ly không ngốc, vừa nhìn nét mặt của Cố Mậu Hành thì đã cảm thấy không đúng, đây rõ ràng là vẻ mặt tới tính nợ.

Xuất phát từ tâm lý tự phòng bị, anh ngồi ở chỗ cách Cố Mậu Hành xa nhất.

Cố Mậu Hành cũng không để ý: "Cậu còn nhớ chuyện lúc cậu 16 tuổi không, nghỉ hè năm đó..."

Ninh Lục Ly: "Không nhớ, chuyện từ thuở nào rồi ai mà nhớ được."

Thấy Ninh Lục Ly lợn chết không sợ nước sôi, Cố Mậu Hành chỉ cười: "Ồ? Đó là lần đầu tiên cậu gãy chân, thật sự không nhớ à?"

Ninh Lục Ly bày ra bộ dáng chợt nhớ ra: "Cậu nói chuyện đó à, đều là quá khứ rồi, người đàn ông sắt thép tôi đây nào có nhớ mấy vết thương nhỏ ấy đâu."

Cố Mậu Hành trực tiếp vạch trần: "Cậu biết chuyện tôi nói không phải là chuyện này, lúc trước là ai cam kết tuyệt đối không đua xe, nếu có tái phạm, tùy tôi xử lý?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!