Chương 29: Khương Vũ Huyên

Tuy rằng trọng tài nói kịch bản vở nhạc kịch này có phiên bản đồng tính, nhưng kịch bản tổ tiết mục "Cộng Sự Tuyệt Nhất" chuẩn bị vẫn là bản nam nữ chính.

Chỉ cần không phải mặc đồ nữ, đối với lời thoại ca từ các thứ, Ninh Lục Ly bày tỏ không thành vấn đề.

Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly nghiên cứu kịch bản trong tay một lúc, nhiệm vụ yêu cầu diễn cảnh nam nữ chính chia xa, cũng là cảnh kinh điển nhất trong vở nhạc kịch này.

Trọng tài nói đơn giản với họ về cách diễn, Cố Mậu Hành là người đã nhận không biết bao nhiêu giải thưởng, vừa nói đã hiểu.

Bên phía Ninh Lục Ly, sự việc thì trở nên có hơi phiền phức.

Trọng tài nói thế này:

"Cô gái ở lại quê nhà, vừa có sự không nỡ khi phải chia xa người yêu, lo lắng cho người yêu, nhưng lại biết rằng người yêu phải lên chiến trường để bảo vệ tổ quốc, cho nên cô ấy biểu hiện ra sự kiên cường. Sự kiên cường không để cho người yêu phải lo lắng cho cô ấy, mọi cảm xúc tiêu cực cô đều phải giấu trong lòng."

"......"

Trong đầu Ninh Lục Ly toàn là hồ nhão.

Cái gì gọi là vừa đau buồn vừa không nỡ lại kiên cường chứ, ngoài mặt và nơi sâu trong nội tâm trên thực tế là mâu thuẫn nhau lại là cái gì.

Ninh Lục Ly trước giờ chưa từng đóng phim, ngay cả MV của bản thân anh cũng là tìm người đóng, cho nên về mặt diễn xuất này, anh hoàn toàn là một tờ giấy trắng.

Chẳng trách đội Đới Cao Quân lại quyết đoán đổi nhiệm vụ, phải hát tiếng bản địa còn phải diễn ra cảm xúc phức tạp như vậy, quả thực là khó khăn cấp độ địa ngục.

May mà cánh cửa ngôn ngữ khó khăn với mấy đội khách mời khác đối với Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành lại không phải vấn đề gì khó.

Diễn viên trong đoàn kịch dạy bọn họ hát đoạn này từng câu từng chữ.

Bài hát này Ninh Lục Ly vốn đã biết hát, phiên bản nhạc kịch anh cũng từng nghe qua, chỉ nghe một lần anh đã nhớ giai điệu và lời bài hát.

Bên phía Cố Mậu Hành thì không đơn giản như vậy.

Ninh Lục Ly nhìn nam diễn viên đang dạy hắn, trên mặt lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.

Anh nghĩ ngợi, rồi đi qua: "Để tôi dạy cậu ta cho."

Nam diễn viên nghe thấy câu này, trên mặt lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng: "Được."

Nhìn người nọ hơi có cảm giác "hoảng loạn bỏ chạy", Ninh Lục Ly ngồi xuống bên cạnh Cố Mậu Hành: "Cậu nhìn cậu đi, dày vò diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp người ta thành kiểu gì kìa."

Cố Mậu Hành: "Chỉ có cậu mới chịu nổi tôi thôi, vất vả cho cậu."

Ninh Lục Ly hất cằm: "Chả thế à, ai bảo tôi xui xẻo, nhặt phải một cộng sự mù âm nhạc như cậu.

"Khi nói ra câu này, Ninh Lục Ly hoàn toàn quên mất lúc trước là ai đá bóng 0 điểm rồi được tha đi một cách đáng thương. Không nói nhiều, ban nãy Ninh Lục Ly ở bên nhiệm vụ đồng dao dạy Cố Mậu Hành đã có được chút tâm đắc. Dù sao mong đợi hắn hát đúng tông là chuyện không thể nào, dù sao phần nam chính hát cũng ít, chỉ có một hai câu. Anh đảo mắt, nghĩ ra một cách:"Lát nữa cậu đừng hát, dù sao lời thoại không nhiều, vả lại còn có phần hát chung.

Hai ba câu cậu hát đơn cứ dứt khoát đọc như đọc lời thoại đi, đến phần hát chung, cậu nhép miệng là được, đừng hát ra tiếng."

Ninh Lục Ly dừng một lát: "Tránh cho kéo cả tôi lạc tông.

"Phần hát hai người đã quyết được đối sách. Phần tiếp theo cần giải quyết, chính là phần diễn. Ninh Lục Ly đối với lĩnh vực anh không hiểu thì cũng không quá bướng bỉnh:"Cách diễn ban nãy trọng tài nói với tôi ấy, tôi chẳng hiểu nó là cái gì.

Làm sao biểu đạt ra được cảm xúc vừa đau thương vừa kiên định, quá khó."

Cố Mậu Hành: "Lát nữa cậu nhìn vào mắt tôi, đừng di chuyển đi, tôi dẫn cậu nhập diễn."

Hai người ghép qua lời thoại, trực tiếp xin lên sân khấu biểu diễn, bây giờ thời gian làm chậm trễ không quá nhiều, trực tiếp lên diễn không chừng lại qua.

Vừa lên sân khấu thì là đoạn hát đơn của nhân vật nữ chính, chuyện này đối với Ninh Lục Ly quả thực là dễ như trở bàn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!