Chương 25: Đời Người Đâu Đâu Cũng Là Trùng Hợp

Tính cách Ninh Lục Ly tuy có chút nắng mưa thất thường, nhưng vẫn có thể phân rõ phải trái đúng sai.

Cố Mậu Hành là người ổn trọng bình tĩnh, đột nhiên liên tục gọi nhiều điện thoại tới như vậy, chắc chắn là có chuyện gấp.

Ninh Lục Ly trực tiếp cầm điện thoại bàn, tính gọi lại.

Anh chẳng thèm nghĩ ngợi ấn xuống mấy số, phía bên kia truyền tới một câu.

"Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi không tồn tại."

Lúc này Ninh Lục Ly mới phản ứng lại, số anh gọi là số lúc trước của Cố Mậu Hành.

Anh không nhạy với những con số cho lắm, năm đó ngoài người nhà ra, số điện thoại duy nhất anh có thể nhớ có lẽ là của Cố Mậu Hành.

Có điều nhiều năm qua đi, Cố Mậu Hành cũng ra nước ngoài một đoạn thời gian rất dài, số ngày trước đã không dùng từ lâu rồi.

Mà số điện thoại bây giờ Ninh Lục Ly căn bản chưa từng gọi, không nhớ cũng là chuyện rất bình thường.

Ninh Lục Ly cũng không kéo dài thêm, trực tiếp xuống lầu chuẩn bị quay về khu Hoa viên Tân Giang.

Hoa viên Tân Giang cách nhà chính Ninh gia không quá xa, bây giờ cũng đã qua giờ cao điểm, qua đó cùng lắm mất hơn nửa tiếng.

Quả nhiên một đường thông thuận, chỉ là khi gần đến khu Hoa viên Tân Giang thì lại bắt đầu tắc đường.

Ninh Lục Ly cảm thấy không đúng, tiểu khu Hoa viên Tân Giang này sức chứa không cao, lưu lượng xe ở cổng tất nhiên cũng không lớn, giờ này rồi sao lại tắc ở cổng vào tiểu khu.

Lái về trước vài trăm mét nữa, cuối cùng anh cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Bên trong tiểu khu dường như xảy ra hoả hoạn.

Hoa viên Tân Giang xanh hoá quá tốt, nơi gần đường lớn đều bị cây to lớn chắn lại.

Nhìn từ cửa sổ xe ra, Ninh Lục Ly chỉ có thể trông thấy khói bụi cuồn cuộn, lại không nhìn rõ lửa chảy từ đâu.

Chắc không xui xẻo vậy đâu, trong mười mấy toà nhà, sẽ không trùng hợp là toà nhà anh đâu.

Trong lòng Ninh Lục Ly mang theo một tia may mắn, lái xe vào cổng bãi đỗ xe ngầm.

Kết quả bảo vệ trực tiếp chặn anh lại, khu nhà cao cấp kiểu này, bảo vệ đều nhớ rất rõ biển số xe của chủ nhà.

"Ngài Ninh, tòa nhà ngài ở bị cháy rồi, bây giờ chưa thể tắt."

"......"

Chuyện này trùng hợp như vậy đấy, trùng hợp đến mức làm Ninh Lục Ly cảm thấy ngày mai anh nên đi chùa rút thăm dâng hương đổi vận, đây là cái chuyện quái quỷ gì chứ.

Ninh Lục Ly chỉ đành tìm một chỗ đỗ xe bên đường để đỗ xe.

Trong lòng anh ôm tia may mắn cuối cùng, đi bộ vào tiểu khu.

Mười mấy tầng lầu, chắc không phải nhà anh đâu.

Ngàn lần đừng phải, đĩa than[1] không còn sản xuất của tôi!

Đối với những đồ khác trong nhà, Ninh Lục Ly đều không lo lắng như vậy, điều anh lo lắng nhất chính là căn phòng đầy đĩa than của anh, đó đều là báu vật vô giá.

Xe cứu hoả đã lái vào bên trong tiểu khu, dùng thiết bị phun nước dập lửa.

Toàn bộ người trong tòa lầu cũng di tản ra hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!