Chương 15: Giấc Mộng Cũ Bị Một Giấy Thông Báo Gợi Lại

"Cậu đừng tự mình đa tình, hứ."

"......"

"Cậu còn chuyện gì khác muốn nói không?"

"Không có."

"Tốt, tạm biệt.

"Nói xong, Ninh Lục Ly không để cho Cố Mậu Hành có cơ hội nói chuyện, ngắt máy một cách lưu loát. Cố Mậu Hành ở bên kia cầm điện thoại dở khóc dở cười. Ngay tại lúc này, điện thoại rung lên một cái, một dòng Wechat nhảy ra. [Ninh Lục Ly: Thực ra, có chút xíu liên quan tới cậu, chỉ chút xíu xìu xiu thôi.] Ý cười trong mắt Cố Mậu Hành nổi lên, cứ thế tràn ra ngoài. Hắn nhìn ra cửa sổ, mãi sau mới nói nhẹ một câu:"Đi một bước này, có lẽ thật sự là bước đi đúng đắn."

Ninh Lục Ly gửi xong tin nhắn, cảm giác chóng mặt như bùa đòi mạng cuối cùng cũng qua đi.

Lần tua lại này đến giúp anh có chút bản mẫu với điểm phân định tua lại rồi.

Ban nãy khi Ninh Lục Ly nói mấy lời đó, rõ ràng trong lòng thấy rất tủi thân, muốn để cho Cố Mậu Hành biết năm đó anh đã hi sinh lớn đến mức nào.

Nhưng lòng tự tôn kì quặc và cái tính khí khó chịu lại khiến anh phủ nhận chuyện này.

Khi trong ngoài bất nhất thì sẽ tua ngược sống lại? Đây là quy tắc không được nói dối quần què gì thế! Piochino nói dối thì mũi sẽ dài ra, mình nói dối thì sống lại?

Ninh Lục Ly bóp điện thoại, quyết định làm một thí nghiệm.

Ninh Tu Viễn đang cau mày với đống tài liệu đột nhiên nhận được điện thoại của em trai cục cưng.

"A lô, NN."

"Anh, em đã từng nói chưa, sự càm ràm của anh không phiền phức chút nào, khiến em thấy vô cùng ấm áp, không có việc gì anh có thể quản em nhiều một chút. Còn nữa, gọi NN em thấy trong lòng rất ấm áp, sau này anh muốn gọi NN thì cứ gọi, em không để ý."

"Thật à?

"Ninh Tu Viễn nghe em trai bày tỏ tình cảm với mình, cảm thấy những con chữ chi chít trên tài liệu đều đang nở ra từng đoá hoa nhỏ."Giả đấy, tạm biệt."

Ninh Tu Viễn ở bên này tức khắc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, đoá hoa nhỏ trên tài liệu phút chốc lụi tàn.

Ninh Lục Ly bên này day chân mày, chuyện trong ngoài bất nhất dường như chỉ giới hạn trên người Cố Mậu Hành.

Ban nãy anh làm trái lòng mình, nói với anh trai một đống lời sến súa mà chẳng có tí bất thường nào xảy ra cả.

Ninh Lục Ly còn chưa mò ra được manh mối, điện thoại lại rung lên tiên lục, nhận được mấy tin Wechat.

[Cố Mậu Hành:

Tôi vui lắm.]

[Anh trai: NN, em làm anh đau lòng quá, để bồi thường thì tuần này em phải về nhà ăn cơm.

]

[Chúc Giai Giai: Mình chỉ không chú ý tới chuyện trong nước một thời gian thôi mà trên Weibo đã long trời lở đất rồi!

Cậu cứ thế mà làm lành với Cố Mậu Hành à?]

Hai tin trước Ninh Lục Ly không tính để ý, cầm điện thoại trả lời tin cuối cùng.

[Ninh Lục Ly: Đâu có, hợp tác trong công việc mà thôi.

]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!