Rèm cửa sổ màu vàng, họa tiết hoa mẫu đơn, ánh sáng xuyên qua khe hở, chiếu xuống sàn gỗ, dần dần di chuyển lên trên, dừng lại ở đèn trần.
Nằm trên giường, Tống Dã Chi mở mắt nhìn, ngơ ngác. Nhà cậu cũng có một chiếc đèn ốp trần như vậy, ở trong phòng ngủ của cậu, không giống nhà chú nhỏ, lại được dùng ở phòng khách. Chăn nặng trĩu, ngửi kỹ ruột bông bên trong, có chút ẩm mốc, chắc là do lâu ngày không ai dùng đến.
Tống Dã Chi hiếm khi không cáu kỉnh khi ngủ dậy, huống hồ là trong tình huống mùi này cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, khó mà tan đi.
Nằm đến tám giờ, cậu chuẩn bị thức dậy. Cậu gấp gọn bộ đồ ngủ đã thay ra, đặt ở đầu giường. Tối qua Dịch Thanh Nguy nói đây là quần áo anh mặc hồi cấp ba, nhưng bây giờ Tống Dã Chi cũng đang học cấp ba mà mặc vào lại rộng thùng thình, cậu nhăn mũi.
Thay quần áo xong, cậu lại đứng bên cửa sổ ngắm một chút tuyết rơi, lát sau, có người gõ cửa. Cửa không khóa, người gõ cửa thật ra chỉ gõ tượng trưng, gõ hai cái rồi tự mở cửa đi vào.
Suốt kỳ nghỉ, ngoài việc lo liệu công việc, đây là lần đầu tiên Dịch Thanh Nguy dậy sớm như vậy, chỉ vì lo lắng cho Tống Dã Chi đang ngủ lại. Anh rất buồn ngủ, mặc đồ ngủ, tóc tai rối bù, đứng ở cửa nói: "Tối qua quên dặn cháu, vào phòng chú đánh răng rửa mặt đi, bàn chải đánh răng, khăn mặt trong tủ đều có cái mới."
Tống Dã Chi theo anh vào phòng. Cậu đi vào phòng vệ sinh nhỏ bên trong, Dịch Thanh Nguy lên giường trùm chăn ngủ tiếp.
Tuyết rơi nhẹ ngày đông, trong nhà yên tĩnh, một buổi sáng như thế này rất thích hợp để ngủ nướng.
– Yên tĩnh?
Người trong chăn đột nhiên vén chăn xuống giường, thấy Tống Dã Chi trong phòng vệ sinh đang xả nước nhỏ giọt, chưa hết, còn cố tình ghé sát miệng chậu vào vòi nước, che kín tiếng nước chảy.
Không biết cậu định hứng nước đến bao giờ.
Dịch Thanh Nguy cúi đầu nhìn cậu: "Nhường đường, chú lấy bàn chải."
Tống Dã Chi lặng lẽ dịch sang bên phải, xem ra tình trạng cáu kỉnh khi ngủ dậy của Dịch Thanh Nguy cũng chẳng khác gì cậu.
Dịch Thanh Nguy cầm bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng, tay còn lại vẫn rảnh rang vặn vòi nước, nước lập tức chảy mạnh, ào ào.
Hai người đứng trước gương, một trước một sau. Dịch Thanh Nguy đánh răng, Tống Dã Chi rửa mặt.
Dịch Thanh Nguy: "Cháu rửa xong thì hứng cho chú một chậu nước."
Tống Dã Chi: "Vâng."
Dịch Thanh Nguy: "Chú muốn đi tiểu."
Tay Tống Dã Chi đang lau khăn mặt khựng lại, sau đó nhanh chóng cầm lấy bàn chải đánh răng mới: "Cháu... ra ngoài đánh răng."
Trước khi đi còn không quên việc hứng nước cho Dịch Thanh Nguy, vặn vòi nước, chỉ là hoàn toàn không nhận ra mình dùng lực quá mạnh, nước chảy như thác lũ.
Lấy khăn lau bọt kem đánh răng ở khóe miệng, nhưng ánh mắt không rời khỏi gương, Dịch Thanh Nguy nhìn bóng lưng ấy, mỉm cười.
Ăn sáng xong, Dịch Thanh Nguy vẫn nhớ lời hứa hôm qua, lấy từ dưới gối ra một bao lì xì, kẹp giữa hai ngón tay đưa ra trước mặt Tống Dã Chi. Tống Dã Chi quay sang nhìn ông nội, bị Dịch Thanh Nguy kịp thời dùng tay che mắt lại.
"Chú Dịch Diễm của cháu nói phải xin lỗi cháu trước, không có thời gian rảnh, nên mới nhờ chú làm thay, có nể mặt không?"
Nói đến mức này rồi, còn có thể không đi sao.
Tống Dã Chi thật sự đáp rõ ràng: "Nể mặt ạ."
Triệu Hoan Dữ không thể bỏ qua chuyện náo nhiệt này, giật lấy chìa khóa của Dịch Thanh Nguy mở cửa xe, lên xe trước cả tài xế, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau chờ người.
Dịch Thanh Nguy: "Cháu nói trước xem cháu đi theo làm gì?"
Triệu Hoan Dữ vịn cửa sổ xe đang hạ xuống một nửa: "Không cho cháu đi còn tiết lộ tin tức cho cháu chi? Uổng công cháu sáng sớm hôm qua còn thay chú hỏi thăm Chu Dã Thiện!"
Dịch Thanh Nguy: "Nào, để chú nghe kết quả hỏi thăm của cháu xem."
Triệu Hoan Dữ thở dài, đang định nói thì lưỡi líu lại, cô không biết từ lúc nào Thẩm Lạc Giai cũng thích tham gia vào những chuyện náo nhiệt thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!