Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Chiều thứ năm là thời gian rảnh rỗi của riêng Trương Hằng.
Vào thời gian này mỗi tuần, bình thường hắn sẽ không sắp xếp bất cứ việc gì mà chỉ tìm một chỗ mình thích, ngồi ngẩn ngơ ở đó để tận hưởng cuộc sống.
Đó có thể là công viên, có thể là chùa miếu, có thể là viện bảo tàng... Đương nhiên cũng có thể là quán cà phê hầu gái giống như bây giờ.
Không tính tới những nhân tố khác, chỉ riêng mức độ bổ mắt thì đương nhiên là không nơi nào bằng.
Vậy nên đây cũng là nơi Trương Hằng tới ngồi nhiều nhất
Một ly Tình yêu cấm kỵ, một đĩa
"Anh ơi hôm nay không được đâu", cảm ơn. Trương Hằng nghiêm mặt gọi mấy món mà chính hắn cũng chẳng biết là gì
Vâng thưa chủ nhân, xin chờ một lát ạ. Cô hầu gái đeo tai mèo vòng tay ôm khay trước ngực, nhỏ nhẹ đáp lại.
Chuyên nghiệp thật!
Trương Hằng thầm giơ ngón cái khen ngợi. Mấy cô hầu gái trong tiệm này đều là sinh viên ở ngôi trường gần đây tới làm thêm, khá nổi tiếng trong giới đực rựa nơi này.
So sánh thì mới thấy ông chủ tiệm cà phê hầu gái trên đường Xuân Hi chẳng có chút thành ý gì cả, tuyển toàn mấy bác gái ba, bốn mươi tuổi cho đủ số.
Nghe nói lúc không đủ nhân viên thì ông ta còn tự mình ra trận, dùng đôi chân rậm lông kia để hành hạ thần kinh của khách, thay vì nói là ăn uống thì thà bảo là đến để bị tra tấn còn đúng hơn.
Trong khi đợi thức ăn được đưa lên, Trương Hằng tiện tay rút một quyển truyện tranh Shokugeki no Soma trên giá ra, chưa lật được hai trang đã nghe một giọng nói vang lên bên tai.
Tiếc thật, ta vẫn thích mấy tác phẩm trước của ông ấy hơn.
Trương Hằng ngẩng đầu lên, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, đối diện mình đã có thêm một người xa lạ. Đó là một ông lão thấp bé mặc Đường trang nhưng lại đội mũ phớt và thắt cà vạt, phong cách nửa nạc nửa mỡ kia khiến ông ta trông vô cùng kỳ quặc.
Ánh mắt của mọi người trong quán đều đổ dồn về phía ông.
Trương Hằng nhíu mày, Shun Saeki? Trước kia ông ấy là họa sĩ Bibi.
"Xem ra trí nhớ của ta không lừa ta."
"Ông lão nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng khè,"
"Tháng vừa rồi thế nào, Trương Hằng? Có thích món quà nhỏ ta tặng cậu không? Yên tâm, việc cậu lo sẽ không xảy ra. 24 giờ này là quà tặng, sẽ không trừ vào tuổi thọ của cậu"
Là ông đã động tay chân với tôi?
Đối với ta bây giờ, muốn làm được việc đó cũng không dễ gì, nhưng ai bảo cậu là người ta coi trọng, kiểu gì cũng phải tặng chút quà ra mắt chứ, đúng không? Ông lão giơ tay ra cầm lấy ly tình yêu cấm kỵ trong khay lên, khiến cô hầu gái mới vừa đi tới giật bắn người.
Trương Hằng áy náy cười với cô, Cảm ơn, tạm thời ở đây không cần phục vụ đâu.
Ta sẽ không chiếm lợi không của cậu, đợi chúng ta trò chuyện xong, cậu vẫn có thể dùng thức uống của mình. Ông lão lầm bầm một câu khó hiểu rồi nghiêm mặt: Bây giờ quay lại chuyện chính đi. Biểu hiện của cậu trong một tháng vừa rồi tạm khiến ta hài lòng.
Nếu thời gian thử việc đã qua, vậy tiếp theo chúng ta nên nói tới điều kiện để trở thành chính thức.
Điều kiện trở thành chính thức?
Đúng vậy. Nói cho dễ hiểu thì ta cần cậu giúp ta chiến thắng trong một trò chơi. Trò chơi này, ngoại trừ việc có thể cho cậu phần thưởng phong phú ra thì cậu vẫn có thể tiếp tục sử dụng phần quà nhỏ mà ta đã tặng.
Thấy Trương Hằng há miệng như muốn nói gì, ông lão phất tay: Ta biết hoàn cảnh nhà cậu, tiền bạc chẳng có sức hấp dẫn gì với cậu. Huống hồ gì, sau khi có năng lực này, nếu cậu thật sự muốn kiếm tiền cũng dễ như trở bàn tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!