Chương 15: Sinh tồn trên hoang đảo (9)

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lúc đầu, Trương Hằng còn đếm từng ngày để xem bao lâu nữa thì được trở về.

Nhưng sau này hắn nhận ra hành động đó chỉ khiến bản thân thêm chán nản, thời gian là thứ càng kiểm tra thì sẽ càng cảm thấy nó trôi qua rất chậm.

Vì vậy, Trương Hằng không còn ghi lại từng ngày nữa. Khi hắn thu hoạch lứa khoai tây thứ tư thì rốt cuộc giọng nói kia lại lần nữa xuất hiện.

[Kỹ năng bắn cung tăng từ level 1 lên level 2, có thể xem trạng thái cá nhân.]

Trương Hằng bước nhanh về nhà và đào chiếc đồng hồ Seastar bị chôn ở góc phòng ra. Sau khi đeo vào tay, hắn mới biết mình đã ở trên hòn đảo này hơn một năm trời, chính xác là 385 ngày.

Tuy rằng chưa thể so với nhân vật Robinson nổi tiếng, nhưng đối với một người quen sống ở thành phố thì đây đã là một thành tích đáng kinh ngạc rồi.

Thật ra hiện tại Trương Hằng đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống nơi hoang dã.

Vì muốn nâng cao chất lượng cuộc sống, Trương Hằng đã sửa căn nhà gạch một gian của mình thành ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, thậm chí hắn còn làm cả sàn sưởi ấm. Vườn rau cũng được mở rộng thêm, sản lượng khoai tây hiện nay đã vượt qua nhu cầu sử dụng của hắn.

Trương Hằng dùng dao đá thái chỗ khoai tây dư thành từng miếng nhỏ, sau khi phơi dưới ánh mặt trời chói chang thì hắn đã có món snack khoai tây nguyên chất tự nhiên 100%.

Ngoài ra hắn còn tìm được hành tây ở trong rừng và đem về trồng. Làm xong mọi việc, Trương Hằng lại dành thời gian xây ao cá, nhà tắm và trại chăn nuôi.

Hắn thả đám cá và cua không ăn hết vào trong ao, còn con gà rừng mắc kẹt ở hàng rào vinh quang trở thành thành viên đầu tiên trong trại chăn nuôi của hắn.

Trong vòng nửa tháng, nó đã bị Trương Hằng ngắm bắn nhiều đến mức sinh ra ám ảnh tâm lý. Lúc mới tới, nó là một con gà phách lối với thái độ như muốn nói

"ông mày chả sợ ai đâu, có giỏi thì mày cứ giết tao đi", hiện tại thì nó đã biến thành một con gà già cỗi với đôi mắt đờ đẫn.

Trương Hằng cũng khá áy náy vì chuyện này nên quyết định giữ nó lại nuôi dưỡng thay vì làm thịt. Hắn thầm nghĩ biết đâu lại có thể kiếm được ít trứng để ăn, dù rằng giấc mộng này đã vỡ tan tành sau khi biết được nó là gà trống.

Thôi đành vậy, cứ xem như nuôi thêm một con thú cưng cũng được. Trương Hằng gọi con gà rừng này là chuột Mickey.

So với cá, chim và cua thì nó có chỉ số thông minh cao hơn một chút, nuôi lâu chắc là cũng có thể tương tác chút đỉnh.

Hiện tại, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu di động trong phạm vi 10 mét của Trương Hằng là 80%, với phạm vi 30 mét thì khoảng 50%.

Sau khi nghe được thông báo kỹ năng bắn cung lên level 2, hắn biết cuối cùng cũng đã đến lúc.

Vì vậy, hắn dành ra mười ngày để chuẩn bị đủ khẩu phần ăn cho hai người và để lại lương thực trong một tháng cho chuột Mickey.

Sau đó, hắn lại chọn loại gỗ cứng nhất để làm hai ngọn giáo dùng làm vũ khí cận chiến.

Đợi đến ngày thứ 401, khi anh trai thám hiểm lại trôi đến, Trương Hằng mới dùng chiếc bè gỗ tự chế của mình để chèo tới chỗ đối phương.

"Cảm ơn anh bạn, cậu là người bản địa sinh sống trên hòn đảo này à? Tàu của tôi gặp phải một cơn bão lớn nên bị đánh chìm, tôi bơi đến đây thì kiệt sức. Nếu không có cậu giúp đỡ thì sợ rằng tôi đã chết rồi."

...

Trương Hằng câm nín, bộ trông tôi giống thổ dân lắm hả?

Hắn cúi đầu đánh giá bộ dạng của mình trên mặt nước. Được rồi, đúng là giống thổ dân thật đấy. Hắn đã ở trên hòn đảo này một thời gian rất dài, ngoại trừ chiếc đồng hồ thì mọi vật dụng ban đầu đều hỏng cả rồi.

Nhưng dù sao thì Trương Hằng vẫn rất vui khi gặp được đồng loại. Hắn đã không nói chuyện với ai gần cả năm nay, nên từ sau khi nhìn thấy anh ta thì hắn vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khích.

Trương Hằng đưa thùng đựng nước ngọt qua cho đối phương.

"Tôi tên là Trương Hằng, tôi cũng gặp tai nạn trên biển giống như anh chứ không phải là dân bản địa ở đây. Nhưng đó đã là chuyện của một năm trước rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!