Chương 9: (Vô Đề)

Cố Tân không còn tâm trạng để ăn cơm, cô nói muốn về phòng trước, Tô Dĩnh bất đắc dĩ buông bát đũa xuống, tự nhiên cũng phải quay về cùng cô.

Mở ti vi, chuyển đến kênh văn nghệ tổng hợp, Tô Dĩnh lấy ra một túi ô mai, nhai một cách tự nhiên.

"Cô có ăn không?"

Cố Tân vào phòng là nằm thẳng cẳng trên giường, nghe cô ta nói chuyện cũng không phản ứng, vẫn nhắm hai mắt, nghiêng người về phía vách tường.

Tô Dĩnh không nói nữa, duỗi chân tiếp tục nhai ô mai, vui vẻ tự tại.

Cố Tân mơ màng ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mộng ngổn ngang, rõ ràng nhất là một giấc mơ có một con chó sói đang rượt đuổi cô, cô gào thét thế nào cũng không có người cứu giúp, cứ liều mạng chạy thật nhanh, khó khăn lắm mới bỏ xa được nó, nhưng phát hiện nó đột nhiên vọt đến trước mặt, cuối cùng lại biến thành gương mặt của Lý Đạo... Anh cười với cô, từng bước tiến lại gần, mặc quần áo màu đen, vây quây lấy đầu cô...

Cố Tân run rẩy, chợt mở mắt ra, thấy Tô Dĩnh nắm một góc chăn đứng ở mép giường cô.

"..." Tô Dĩnh cũng bị sợ giật mình: "Gì thế? Xác chết vùng dậy à!"

Cố Tân ổn định hô hấp, liếc mắt thấy chăn được đắp lên người mình, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Tô Dĩnh hừ một tiếng: "Ngàn vạn lần đừng có tự mình đa tình, cô bị bệnh còn phải đến bệnh viện, phiền phức."

Mặc dù cô ta nói như vậy, trong lòng Cố Tân vẫn rất ấm áp, hai tay giấu ở trong chăn, ánh mắt lướt quanh một lượt khắp căn phòng nhỏ: "Mấy giờ rồi."

"Chín giờ một phút."

Bên ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, cành cây liễu xòe quét trên cửa thủy tinh, có vẻ như gió rất lớn, mưa vẫn còn rơi.

Cô chống người ngồi dậy, lớp áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt, không khí lạnh lẽo, không nhịn được run rẩy.

Tô Dĩnh hỏi: "Có muốn tắm không? Quần áo cô như giẻ lau vậy, nên thay rồi đấy."

Cố Tân cắn môi: "Tôi không có quần áo để thay."

Tô Dĩnh lật hành lý, tìm vài thứ ném trên giường cô: "Đồ lót còn mới, nhãn mác còn chưa gỡ ra, đồ ngủ chỉ mặc hai lần, cô cứ mặc tạm một đêm đi."

Cố Tân nhìn ga trải giường màu sáng, ngón tay với sang: "Cái này có... hơi..."

"Nếu không thì cô mặc cái này?" Ngón tay Tô Dĩnh lôi ra một món đồ khác, khẽ nhíu mày.

"..." Cố Tân chậm rãi bò xuống giường: "Được rồi, cái này tốt rồi."

Cô ôm quần áo đi vào nhà vệ sinh, không đến mấy giây lại đi ra ngoài, đến mép giường cầm ống nghe muốn gọi cho lễ tân.

Tô Dĩnh: "Thế nào?"

"Máy nước nóng có vấn đề, hỏi xem có thể sửa lại hay không."

"Tối thế này ai sửa cho cô." Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc, thuận tay xốc quần áo ngủ và đồ rửa mặt lên, vỗ vỗ lưng cô: "Đi theo tôi, đưa cô đi tắm."

Hai người bước ra hành lang, đèn hành lang khiến sàn nhà gỗ thô màu cũ nhạt nhòa.

Cố Tân bị Tô Dĩnh kéo chặt, từng bước nhỏ đi đến cánh cửa cách vách, gõ cửa phòng vài cái.

"Chị?" Sau lưng đột nhiên có người gọi.

Cố Tân quay đầu.

Chỉ thấy hành lang đầu bên kia có một cô gái chạy đến, tóc dài cột lên, đôi mắt to sáng ngời trong suốt, trong tay ôm một tấm chăn không mới không cũ, "Thật sự là chị?" Cô gái có hơi hưng phấn.

Cố Tân chớp mắt nhớ lại một chút, nhớ đến cô gái gặp vào lúc trưa ở khu phục vụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!