Đi ra khỏi thôn Cao Tháp, trên xe hết sức yên tĩnh.
Lý Đạo lái xe, lái thẳng một đường lâu mới tìm được đường đến huyện Thuận Tuyền. Trước đó đã bàn với Kỷ Cương, không đến Quảng Ninh, chuẩn đi xuất cảnh từ Miên Châu, mà Thuận Tuyền là con đường phải đi nếu muốn qua Quảng Ninh hoặc Miên Châu.
Tuy nhiên họ không đi theo hướng kia, thiết bị chỉ dẫn thông báo đường gần nhất đến thành phố, đưa Ngũ Minh Triết ra sân bay.
Những ngày qua tín hiện trong thôn không tốt, chưa kịp hỏi Kỷ Cương đang ở đâu, chỉ chờ giải quyết chuyện bên này xong xuôi, sẽ liên lạc với anh ta để hoạch định lại kế hoạch.
Dọc đường đi bầu không khí tỏa ra có phần ngột ngạt, Cố Tân và Ngũ Minh Triết ngồi hàng ghế sau, hiếm khi thấy Tiểu Ngũ không nghịch di động, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, rồi lại lần lượt nhìn hai người họ, nôn nóng bất an, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Tân đưa cho cậu ta một chai nước suối, rồi vặn thêm một chai khác, người về phía trước đưa vào tay Lý Đạo.
Lý Đạo không nhìn, thuận tay nhận lấy uống vài hớp, rồi trả vào tay cô.
Tiểu Ngũ gãi đầu: "Anh, thật ra thì em theo anh cũng được."
Lý Đạo liếc cậu ta ở trong gương: "Chúng tôi đi vài ngày là đến, lúc đó sẽ tìm cậu."
"Không muốn đi một mình." Cậu ta lẩm bẩm một câu.
"Bao nhiêu tuổi rồi? Còn phải đợi người lớn dắt đi?"
"Không phải." Tiểu Ngũ nói năng ngọt dẻo: "Thật ra là do em không nỡ xa anh và chị Tân."
Lý Đạo không vạch trần, chỉ nói: "Người bên đó đã sắp xếp xong xuôi rồi, vừa đáp xuống là có người đón cậu, đi theo người đó là được, tìm một chỗ đặt chân trước." Dừng một lúc: "Cậu cũng chẳng còn nhỏ, phải học cách tự lập."
Một câu nói đâm trúng tâm tư của Ngũ Minh Triết, cậu ta càng lo âu, ngón tay nhịp nhanh trên đùi, đây là động tác bình thường mỗi khi tinh thần cậu ta khẩn trương.
Không lâu sau, một bàn tay nhẹ đặt trên mu bàn tay cậu ta, khẽ khàng véo một cái.
Tiểu Ngũ quay đầu, nở một nụ cười miễn cưỡng khó coi với Cố Tân.
"Đúng rồi." Cậu ta nhớ gì đó, lấy điện thoại trong túi ra: "Lão Kỷ vẫn chưa biết, em gọi cho anh ấy."
Lý Đạo nói: "Đừng gọi, quay đầu tôi nói với anh ta."
Dãy số Ngũ Minh Triết vừa bấm giữa chừng, tâm trạng vốn dĩ không đặt ở nơi này, vì vậy cậu ta khóa màn hình: "Cũng được."
Tầm mắt Lý Đạo lại nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe.
Cả đường không nói gì.
Hai giờ chiều, bọn họ đến gần vùng ngoại ô sân bay.
Xe đậu bên một đám cỏ hoang mọc um tùm, chỉ có thể đưa cậu ta đến chỗ này, Lý Đạo lấy tiền trong ví ra, đếm vài tờ, suy nghĩ một lúc, rồi thêm vài tờ, đưa hết cho cậu ta.
Ngũ Minh Triết cầm tiền, nhét vào túi sau lưng, đứng ở nơi không xa nhìn hai người họ.
Lý Đạo: "Bay bình an."
"Vâng." Cậu ta trả lời buồn buồn, đem tiền nhét hết vào túi quần.
Không ai chuyển động, luôn cảm thấy cần phải nói gì đó.
Cơn gió hoang dã lay động cỏ dại bên chân, bên trong tấm lưới chắn có máy bay vừa hạ xuống, vật khổng lồ trên đường bay chậm chạp rời đi.
Lý Đạo nhìn cậu ta một lượt, nắm một đoạn áo sơ mi trong lưng quần kéo hết ra ngoài: "Cậu ăn mặc kiểu gì thế này? Muốn nhét thì nhét cho hết, không thì lôi ra."
Tiểu Ngũ nói: "Bây giờ đang thịnh hàng phòng trào này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!