Chương 42: (Vô Đề)

Cả chiều nay, sống yên ổn bình an vô sự.

Vốn định ngày hôm sau lên đường, nhưng sáng sớm lại đến một cơn mưa nhỏ.

Thôn Cao Tháp chưa chính thức sửa sang đường xá, trước cửa nhà đều được thôn dân xây đất, gặp phải thời tiết mưa tuyết, trên đất xuất hiện đầy bùn lầy, đi thẳng trơn trượt, không lâu đế giày sẽ dính một lớp bùn.

Phùng Quế Linh cứ giữ lại mãi, không muốn bọn họ đi, thứ nhất đây là ân nhân cứu mạng con trai chị ra, hơn nữa chồng chị ta nửa năm đến một năm mới về nhà một lần, nhà cửa lâu ngày không náo nhiệt xôn xao như vậy.

Mưa không lớn lắm, không đến mức cản trở hành trình.

Nhưng Lý Đạo bất ngờ quyết định ở thêm một đêm, anh đồng ý với Phùng Quế Linh đi xem Cố Tân và Tiểu Ngũ, liếc lên thấy hai người họ đang trộm kéo vạt áo lẫn nhau, nháy mắt, trong đôi con ngươi cất giấu niềm vui nho nhỏ.

Lý Đạo vờ không nhìn thấy, di chuyển tầm nhìn.

Chốn này dường như ngăn cách với đời sống bên ngoài, nghèo khổ nhưng như một vùng thiên đường, đơn giản thuần túy, có thể ném bỏ tất cả, đối với ba người họ là điều mới lạ.

Phùng Quế Linh nói với mọi người xong, mặc áo mưa đi ra sau chuồng dê, Tiểu Ngũ tò mò đi theo. Vương Tiểu Xuân cũng cầm bánh bao chạy ra ngoài, trên người không trùm thứ gì, loẹt quẹt đôi dép lê, dẫm đạp lên vũng nước, đầu nghiêng qua nghiêng lại, giống hệt con vịt bướng bỉnh.

Tính tình trẻ con của Cố Tân cũng không nhỏ, nhìn mọi người chạy nối nhau ra ngoài, càng ngồi không yên.

Một chân cô bước ra ngưỡng cửa: "Em cũng đi xem thế nào."

Nhưng mũi chân chưa rơi xuống, đã bị người ở sau níu lại: "Xem cái gì?"

"Đi tham gia náo nhiệt."

Lý Đạo giữ gáy cô, liếc xuống phía dưới: "Chân trần như thế đi đâu mà đi, có gì náo nhiệt mà xem."

Ngón chân Cố Tân cuộn lại trong đôi dép, nhiệt độ tương đối, trời mưa không cảm thấy lạnh lắm.

Cô nói: "Không sao đâu, Tiểu Xuân cũng như thế này mà chạy ra ngoài mà."

Lý Đạo nói: "Cũng nhét vào tay em cái bánh bao cho hợp?"

Cố Tân: "..."

Trong đầu Lý Đạo lập tức hiện lên cái vẻ mặt nào đó, bị lời nói của mình làm buồn cười, nhìn cái dáng vẻ phì phò của cô, lại thêm vui vẻ hơn, vỗ nhẹ sau gáy cô: "Ăn cơm xong trước đã."

Cố Tân cụp mắt, bất đắc dĩ ngồi về lại băng ghế nhỏ.

Bữa sáng vẫn là bánh bao và sữa tươi, ở giữa đặt một đĩa cà rốt muối.

Lý Đạo mở cái bánh bao ra, nhét vài miếng cà rốt vào giữa, kẹo lại ăn.

Cố Tân vừa uống sữa vừa lén nhìn anh, nhất thời cảm thấy cái cách ăn này thật kỳ lạ.

Cô hỏi: "Sao anh không uống sữa?"

Lý Đạo cầm bánh bao, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sữa nào?"

Giọng anh rõ ràng rất bình thường, biểu cảm cũng rất vô tư, nhưng Cố Tân cảm thấy câu nói này không đúng, nghĩ một giây, đột nhiên hiểu câu nói bóng gió, mặt đỏ lên, trong lòng đập nhanh hai nhịp.

Cô trừng anh một cái, tức giận nói: "Bày trước mặt anh."

"Cái này à." Anh bừng tỉnh gật đầu: "Không quen uống."

Cố Tân lại trừng anh thêm một cái, nhưng trong mắt không có nửa phần uy hiếp, lại ngã thêm vài phần nhu mì ngại ngùng, khiến người ta không thể không nghĩ bậy.

Lý Đạo hỏi ngược lại: "Nghĩ đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!