Lý Đạo nói chuyện với Kỷ Cương xong, anh đẩy cửa đi ra ngoài.
Đêm hôm qua chạy ra khỏi khu rừng, mạo hiểm băng mưa to gió lớn vài tiếng đồng hồ, cuối cùng đến được trấn Bạch Trạch.
Bọn họ không đi vào trấn, mà đi đến nhà máy ở ngoại ô của Dương Tử.
Dương Tử tên thật là Tiêu Hải Dương, là thuộc hạ của Khâu gia, anh ta giúp Khâu gia làm gì Lý Đạo biết rõ, nhưng không thể làm gì khác được, anh không muốn có quá nhiều dính líu với người đã qua.
Khâu gia làm việc tàn nhẫn nhưng không thâm độc, Dương Tử cũng trượng nghĩa, nhưng Lý Đạo sắp xuất cảnh, nhận nhiều ân huệ anh e rằng mình không có cách nào để trả lại.
Nhưng trên xe có một người chết và một người bị thương đang cần xử lý, những người còn lại tâm trạng cũng không được yên ổn, bọn họ cần tìm một chỗ an toàn để dừng chân, bàn luận kỹ càng hơn.
Lý Đạo đi trong sân thì gặp Tiêu Hải Dương, hai người đứng dưới mái hiên trò chuyện cả nửa ngày.
Dương Tử đưa thuốc lá cho anh, Lý Đạo liếc mắt nhìn, đón lấy, ngậm đầu lọc giữa môi, cản anh ta đang đưa lửa sang.
"Anh tự hút đi." Giọng anh mơ hồ.
"Cai thuốc từ bao giờ thế?"
Lý Đạo: "Cũng một thời gian rồi."
"Xem ra là muốn hoàn lương thật à?" Dương Tử rụt tay châm thuốc cho mình, hút vài hơi: "Chúng ta thế này cũng được, có thể quay đầu về bờ cũng chẳng dễ dàng gì."
Lý Đạo cười hừ, nhấc chân đạp lên cái ghế bên cạnh, khom lưng, khuỷu tay chống lên đầu gối.
Trời mưa dai dẳng, cả ngày không chịu dứt, nước đọng trên mái hiên chảy xuống, tạo thành một cái hố nhỏ trên mặt nền xi măng phủ đầy rêu xanh.
Dương Tử liếc mắt quan sát anh: "Người anh em vừa mất..."
Lý Đạo nghiêng mặt nhìn ra ngoài: "Đừng hỏi được không."
Tiếu Hải Dương có thể đồng cảm với tâm trạng của anh: "Được." Anh ta vui vẻ vỗ vai anh: "Khoảng sân này thường được dùng làm kho chứa hàng, phân xưởng bên cạnh chính là một nhà máy sản xuất nước trái cây, mọi người ở chỗ này, bao lâu cũng được, địa bàn của tôi, người ngoài không dám tùy tiện đuổi đến."
Lý Đạo liếm đầu lọc, nghiêng đầu: "Cảm ơn."
"Còn nói chuyện ơn nghĩa với tôi." Dương Tử xoay người, đi vài bước thì dừng lại: "Vùng đất này rất sạch sẽ, cậu yên tâm mà ở lại."
Lý Đạo hiểu ý của anh ta, bây giờ nói chuyện cũng thấy mệt, chỉ hơi cong cong môi, chắp hai tay chào anh ta.
Dương Tử khoát tay rồi bỏ đi.
Lý Đạo nâng mí mắt nhìn bầu trời, rít vài hơi thuốc không đốt, nhìn một lúc lâu cũng không chớp mắt.
Anh quay về một gian phòng khác, rón rén mở cửa.
Khi anh đi ra ngoài Cố Tân vẫn còn đang ngủ, vừa quay lại, đã thấy cô ôm đầu gối ngồi một góc.
Cảm giác vừa tỉnh lại, cô bất tri bất giác mà khóc.
Lý Đạo cuộn chặt tay thành nắm, "Tỉnh rồi?"
Tầm mắt Cố Tân từ ngoài cửa sổ thu lại, cô khẽ gật đầu một cái: "Anh đi đâu thế?"
"Đi xem lão Kỷ thế nào."
Rất lâu sau, Cố Tân cụp mắt xuống: "Lúc nãy em..."
Cuống họng Cố Tân tắc nghẹn, không nói được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!