Cố Duy và Cố Tân ôm một bó cành hương bồ lớn quay về, chất thành đống trên nền đất trống.
Sau khi đốt đám cây này không có lửa, chỉ có từng cột khói bay lên, đốt sạch mùi có hơi gắt mũi, nhưng cũng không khó ngửi.
Có người đi ra xe lấy hai cái túi ngủ, sắp xếp cho Kỷ Cương xong, để cho anh ta nằm được thoải mái.
Dưới mông Tô Dĩnh cũng có một cái, cô ta ở đó gọi Cố Tân, Cố Tân bận xông cỏ, Tô Dĩnh lại gọi Cố Duy.
Cố Tân ngồi bên cạnh Lý Đạo, cầm một nhúm cây hương bồ dựng đứng lên trên đống cỏ, lấy tay quạt, mùi hương bay lên nghi ngút.
Muỗi chạy đi, cánh tay Cố Tân vừa rồi bị cắn giờ đã đỏ thành nốt lớn.
Lý Đạo giữ tay cô: "Được rồi, lát nữa lại trầy da."
"Nhột quá."
"Tôi liếm giúp cô một cái nhé?"
Cố Tân phủi miệng, mặt đầy khinh thường.
Lý Đạo cười khẽ, kéo cánh tay cô về phía mình, muốn cô ngồi vào lòng anh.
Cố Tân khẽ nhíu mày, ánh mắt quét một lượt xung quanh rồi sau đó mới nhìn anh, ý nói tất cả mọi người đang ở đây, không nên làm loạn.
Lý Đạo nói: "Ngủ hết rồi, còn ai có tâm trạng nhìn cô?"
Cố Tân mấp máy môi, lập tức giơ ngón tay đặt trên môi anh, khẽ thở dài một hơi.
Lý Đạo hiểu ý gật đầu một cái, lại kéo cô lần nữa, đem cả người cô nằm gọn trong lòng anh.
Hai cánh tay anh trùm lên đầu gối cô, gáy dựa vào vách tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau vài tiếng sấm rền, ngoài trời đã có vẻ muốn mưa.
Gió lạnh từ cánh cửa sổ hỏng lùa vào trong, ban đầu Cố Tân còn căng cứng sống lưng, sau đó tìm được nguồn nhiệt, bất giác dựa sát vào lồng ngực anh.
Bắp chân lộ ra ngoài lạnh như băng, cô dùng tay xoa vài cái.
Lý Đạo hé mắt, nghiêng đầu: "Lạnh?"
"Một chút."
Lý Đạo thu cánh tay, bàn tay hướng xuống dưới, mỗi bên cầm một cổ chân cô: "Đỡ chưa?"
Khi anh nói chuyện, nhiệt độ ấm áp trong hơi thờ phả vào tai cô.
Cố Tân buộc lòng gật đầu, hai chân vốn co rúc, bị anh ôm như thế, giống như tư thế người trưởng thành ôm đứa trẻ, mập mờ nhưng ấm áp.
Cố Tân cố gắng không làm loạn, khẽ hỏi: "Anh... vai anh còn đau không?"
"Đau." Anh nói.
Cố Tân mấp máy môi, quay đầu, trán lướt qua môi anh: "Hay là, tôi xoa giúp anh?"
"Không cần." Cằm Cố Tân đặt ở hõm vai cô, lại nhắm mắt: "Lúc nãy sợ lắm à?"
Tư thế này khiến Cố Tân không thể nghiêng đầu được, cơ thể cô nghiêng ngã, huyệt thái dương vô thức chạm đến bả vai anh.
"Ừm, sợ muốn chết." Cô mở mắt, tầm nhìn thẳng phía trước, lúc này lại nói thật lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!