Chương 27: (Vô Đề)

Bụi bay mù mịt sau chiếc xe, Lý Đạo đuổi theo Cố Duy chạy ra rìa bóng cây trong khu rừng.

Tốc độ cực nhanh, gió lớn luồn qua khung cửa sổ vỡ quét vào mặt.

Lý Đạo nhìn kính chiếu hậu hai bên, tấm thủy tinh bị đập vỡ nhìn như mạng nhện dưới ánh trăng sáng, không có cách nào quan sát được cảnh vật, anh đưa khuỷu tay thẳng thừng đẩy nó ra, sau tiếng vang ấy, cơn gió ập đến lạnh run cả người.

Lý Đạo liếc nhanh qua nhìn cô một cái, nhíu mày quan sát kính chiếu hậu.

Anh chửi vài câu, nhóm người kia vẫn đuổi theo họ, có vài người chạy nửa đường thì quay lại, leo lên xe đuổi đến cùng không từ bỏ.

Lý Đạo thu tầm mắt lại, trong con người chỉ toàn sự lạnh lùng.

Tiểu Ngũ ló đầu ra cửa sổ phía sau, "Anh, bọn chúng đuổi đến rồi!"

Lý Đạo không trả lời, nhấn mạnh chân ga chạy vọt ra ngoài.

Chỉ trong chớp mắt, Cố Tân cảm thấy tóc mình bị gió gào xé đứt, vách đá bên cạnh giống như dòng nước vụt qua đuôi mắt, lục phủ ngũ tạng lộn hết lên, ngay cả việc hô hấp cũng trở thành một thứ khó khăn.

Cô đưa tay nắm chặt khung cửa sổ, sợ bị cái tốc độ điên cuồng kia hất ra khỏi xe.

Đi qua cầu và đường hầm, sau lưng giống như vừa lướt qua vực sâu đen ngòm khủng khiếp, một chút ánh sáng cũng không có.

Bấy giờ Lý Đạo mới giảm tốc độ xe xuống, nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, không ai dám nói chuyện, không khí ngưng trệ như có bão tố phủ trùm không gian trong xe.

Một lúc lâu sau, cuối cùng có người mở miệng trước, "Sao người của Quách Thịnh biết mà đuổi đến đây?" Sắc mặt Kỷ Cương trắng bệch, tay phải bị thương, anh ta cắn răng nhẫn nhịn.

"Vậy phải hỏi các người." Giọng nói lạnh đến run rẩy.

Trong xe lại im lặng thêm lần nữa.

Tay phải Lý Đạo đặt trên tay lái, mu bàn tay phủ kín vết thương chi chít, cánh tay bên kia bị người ta tấn công bất ngờ, đau đớn không thể nhịn được, cánh tay tự nhiên rũ xuống.

"Ai muốn nói gì không?"

Ánh mắt anh lướt qua từng người trong gương chiếu hậu, "Lão Kỷ?"

Kỷ Cương nhìn thẳng vào mắt anh, lắc đầu một cái.

"Tiểu Ngũ?"

Mặt Ngũ Minh Triết đầy mờ mịt, đầu ngay lập tức lắc như trống.

Lý Đạo đang cầm tay lái, anh nhìn Hứa Đại Vệ: "Cậu thì sao?"

Hứa Đại Vệ không nói, ánh mắt tránh né.

Hai mắt Lý Đạo lại nhìn thẳng về phía trước, hơi nghiêng đầu, quai hàm căng cứng, toàn thân bao trùm một luồng khí u ám.

Khi mới bắt đầu giọng anh còn dễ nghe, anh nói nhàn nhạt: "Đoạn hành trình này chỉ có chúng ta biết, các người không nói, tôi không nói, không ai nói..." Lý Đạo dừng một lúc, anh chợt đập vào tay lái, dường như muốn xé toạc cả bầu trời rộng lớn, giọng anh càng nói càng đáng sợ: "Mẹ kiếp chẳng lẽ Quách Thịnh có mắt trời nhìn thấu mọi vật à? Có ống nhòm?

Có kẻ thính tai?"

Lý Đạo rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã nổi nóng, lại khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.

Khoang xe yên lặng chỉ nghe được tiếng gió xé, Lý Đạo nghiến răng: "Khốn kiếp đừng để tôi phải xuống tay với các người."

Hứa Đại Vệ: "Em..."

"Nói!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!