Làm việc với nhau nhiều năm, không cần Lý Đạo nói nhiều hơn một câu.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng đứng dậy, chạy đi vào phòng, chỉ có duy nhất Cố Tân ngồi đần trên ghế.
Cô không biết rõ tình trạng, lại bị cái không khí khẩn trương này khiến tim đập loạn xạ, môi trắng bệch.
Lý Đạo hỏi: "Trong phòng có đồ của cô không?"
Cô lắc đầu nguầy nguậy.
"Mang giày vào."
Cố Tân không kịp nhúc nhích, Lý Đạo đã kéo cô khỏi băng ghế, đẩy cửa đóng sầm lại.
Nửa phút sau, tất cả mọi người đều đi ra.
Lý Đạo kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài qua khe hở, vài bóng người trong đêm tối dưới sự bao trùm của màn đêm từ từ tiến gần về hướng này, thứ ánh sáng bạc trong tay thoáng hiện, ai cũng mang theo.
Con chó bị xích ở cây cột sắt vọt tới sủa người điên cuồng, chủ nhà thấy tình huống như thế, bị dọa sợ lén chuồn ra ngoài không kêu một tiếng nào.
Anh lặng lẽ thả màn cửa xuống, nháy mắt với mọi người, kéo Cố Tân, đi về phía nhà bếp.
Ngoài cửa sổ là chuồng heo, mở cửa sổ, trong không khí mang theo mùi phân heo xộc vào mũi.
"Cố Tân, bước lên." Lý Đạo lôi cánh tay cô kéo về phía trước, hai tay ở phía sau xách nách cô nhấc lên, cô đẩy chân, hai chân đứng vững trên bệ cửa sổ.
"Nhảy xuống, đừng cản đường." Anh nôn nóng gào lên.
Phát hiện tình huống nguy hiểm, Cố Tân không do dự nhiều, nhắm mắt, nhảy thẳng xuống chuồng heo.
Tiếp đó là Tô Dĩnh, động tác của cô ta lưu loát hơn, sau khi nhẹ nhàng đáp xuống, còn đưa tay lên trên đỡ Kỷ Cương.
Trước mặt đã có người phá cửa đi vào, Lý Đạo đệm ra sau, né cây gậy của đối phương, cúi đầu khom người, xoay lưng đá một cước vào người đó, trên ngực.
Người nọ ngã về phía sau, cản trở vài người sau đó.
Trong phòng bếp ồn áo loạn xạ một trận, một cước của anh, tạm thời kéo chận bước chân truy kích của đối phương.
Lý Đạo nhảy khỏi bệ cửa sổ, chuẩn xác túm cổ tay Cố Tân, vài người chạy theo ra đến lan can chuồng heo.
"Lý Đạo, bảo vệ tốt cho Tân Tân." Cố Duy nôn nóng dặn dò.
"Lo cho cậu đi."
Bàn tay Lý Đạo giữ gáy Cố Tân, anh hơi cúi người xuống, nói khẽ: "Đừng sợ."
Cô gái trong ngực im hơi lặng tiếng, bình tĩnh nghe lời, nhưng cơ thể lại run rẩy từng cơn.
Lúc này trời đã tối om, hai người mượn đám cỏ khô và thân cây cao che chắn, chạy trốn đi, đến chỗ đậu xe.
Vì sự an toàn của cục diện, xe đậu sau một bụi cây ở bãi đất hoang phía đối diện, phải băng qua một mảnh đất hoang, cách chỗ này khoảng chừng vài trăm thước.
Lý Đạo giữ chặt Cố Tân, Cố Duy kéo Tô Dĩnh, Hứa Đại Vệ và Tiểu Ngũ đỡ Kỷ Cương, vài nhóm người cuống cuồng chạy theo đường bóng cây ven rừng.
Nhưng đúng vào lúc ấy, đèn xe phía xa xa bỗng nhiên sáng trưng, chùm ánh sáng hắt về phía bọn họ, bóng của tất cả mọi người đều bại lộ trong tầm mắt của đối phương.
Có người từ trên xe bước xuống, đi về hướng này, sau đó một nhóm người khác cũng từng người nhảy khỏi bệ cửa sổ, không còn nơi ẩn nấp nữa, bọn chúng cầm gậy gộc trong tay phi nước đại.
Lần này, Lý Đạo kết luận chắc chắn rằng đó là người của Quách Thịnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!