Hứa Đại Vệ đang tắm giữa chừng thì bị Lý Đạo gọi ra, quấn khăn tắm ngang hông giống vậy, đầu còn đầy xà phòng.
Anh ta vuốt mặt, nhìn thấy hai người đàn bà trong phòng không khỏi cười một tiếng: "Hai người họ phục vụ không tệ, tốc độ còn rất nhanh." Vừa quay đầu, thấy Lý Đạo cười như không cười nhìn anh ta, vội vàng giải thích: "Tôi muốn tìm hai cô gái xoa bóp cho chúng ta, cả đường mệt mỏi rồi, đấm đấm bóp bóp không phải à."
"Thiếu đấm bóp chứ gì? Làm cả phòng luôn?"
Hứa Đại Vệ vốn định thuê một gian phòng nữa, nghe anh hỏi như vậy, cười đùa cợt nhã: "Cũng được."
"Đừng có tùy tiện đồng ý!" Lý Đạo cười, kéo quần mặc vào người, sau đó lấy khăn tắm ném lên giường: "Thời gian ngắn đúng là lắm bất lợi."
Hứa Đại Vệ không phục, "Luyện chút đi!"
"Không dám, tôi nói tôi có ít thời gian." Hai tay anh luồn vào trong áo thun, kéo lên trên cánh tay, vòng qua cổ áo: "Giữ mức độ vừa phải thôi, đừng quên chuyến này chúng ta đến làm gì."
Hứa Đại Vệ ít nhiều gì cũng có chút chột dạ: "Anh đi đâu?"
"Ăn cơm."
"Hai người này..."
Cửa phòng đã sớm bị đóng lại.
Khi Cố Tân quay về phòng, hơi thở vẫn còn loạn xạ.
Tô Dĩnh đang cầm gương vẽ mắt mày, đầu bút nhọn vững vàng đều đều vẽ từng chút một, xuống đến phía đuôi mắt thì vẽ một đường cong nhỏ nhọn hất lên, mở mắt ra, ma mị như con mèo hoang.
Cô ta nhìn cô trong kính: "Hết hồn rồi à?"
Ánh mắt Cố Tân có chút thẳng thắn: "Đúng là đẹp thật."
Tô Dĩnh thích nghe người khác khen cô ta: "Đúng vậy. Cô cũng vẽ một chút không?"
"Không cần." Cố Tân khoát tay, hơn nửa đêm rồi vẽ cho ai xem.
Tô Dĩnh cuối cùng tô thêm son môi, chợt nhớ ra:"Đi tìm nhóm người Lý Đạo chưa?"
"Tìm rồi."
"Anh ấy nói thế nào?"
Trong đầu Cố Tân bất giác hiện lên những hình ảnh vừa rồi, sau đó có thể đã phát triển đến cấp bậc quá giới hạn nào đó rồi, có lẽ đã vượt qua hiểu biết và ranh giới cuối cùng của cô.
Cảm giác không nói được gì, có hơi phiền toái, có chút thất vọng, có phần buồn cười và... tức giận?
Tô Dĩnh: "Hỏi không trả lời."
"... Bảo chúng ta đi xuống dưới đợi."
"Đợi bao lâu?"
Cố Tân nhếch môi. "Anh ta đang bận rộn gì đó, có lẽ là... hơi lâu."
Cô vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Lâu?"
Cố Tân bị giật mình, suýt chút nữa nhảy bật dậy khỏi giường.
Không biết Lý Đạo xuất hiện từ bao giờ, cơ thể nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa, như cười như không nhìn cô: "Lâu cái gì?"
Cố Tân xoa tay đứng thẳng người, mặt đầy điềm đạm: "Tôi nói bậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!