Bóng đêm dày đặc, một chiếc Prado màu bạc chạy trên đường xe rộng rãi.
Hứa Đại Vệ lái xe, Lý Đạo ngồi cạnh ghế lái, phía sau là Cố Duy, Kỷ Cương và Tiểu Ngũ.
Không khí bên trong chiếc xe rất nghiêm túc, cho đến khi đi đến khu thành cũ, mới dần nghe được tiếng hô hấp dồn dập và âm thanh huyên náo.
Mọi người cuống cuồng hủy thẻ điện thoại, bẽ gãy, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ xe, thay thẻ mới.
Lý Đạo điều chỉnh tư thế ngồi, hai chân dạng rộng, dựa dầu vào ghế.
Kỷ Cương đưa thuốc đến: "Hút một điếu?"
Lý Đạo lắc đầu.
Cửa sổ sau hé ra một chút, không lâu sau, mùi thuốc lá nhàn nhạt bay đến.
Lý Đạo hít vào mũi, nghiêng đầu, cũng kéo cửa kiếng xuống, phun miếng kẹo cao su trong miệng ra.
Giọng Tiểu Ngũ có phần hưng phấn: "Lão Kỷ, cho em một điếu."
"Lông còn chưa đủ dài, ăn nhậu chơi gái đánh bài mọi thứ đều đến lượt cậu." Cách Cố Duy, Kỷ Cương ném bao thuốc lá qua.
"Ai nói thế." Tiểu Ngũ nhận lấy, cứng cổ cãi: "Thứ khác em cũng biết, chỉ có điều không ham quá thôi..." Nói xong câu cuối cùng cậu ta gãi đầu một cái, giọng nhỏ dần.
"Nói vậy thì tiểu tử cậu còn chưa ** à?"
Cố Duy tiếp lời, kèm theo tiếng cười, Lý Đạo cũng cong cong khóe môi.
"Muốn ** còn chưa phải là chuyện trong phút chốc, phải nhìn tiểu gia đây có muốn hay không." Tiểu Ngũ giả vờ khinh thường, vội vàng nói sang chuyện khác: "Hôm nay một mình không khó lắm, cũng không quá nghiện, sau này muốn thì cứ như vậy xem như chẳng có ý nghĩa gì..."
Tiểu Ngũ nhao nhao muốn thử, bỗng dưng không lên tiếng, cả khoang xe thoáng chốc yên tĩnh lại, lúc này cậu ta mới ý thức được mình nói sai, trong lòng lộp bộp một tiếng, vô thức ngẩng đầu nhìn Lý Đạo.
Lý Đạo nhìn cậu ta trong gương khẽ liếc một cái, mím chặt môi, không nói gì, gượng mặt lạnh tanh bị ánh đèn bên đường chiếu khi ẩn khi hiện.
Tiểu Ngũ dùng cùi chỏ đẩy Cố Duy, trộm nháy mắt với anh ta.
Cố Duy thầm mắng, nói hòa giải: "Coi như là thâu tóm hoàn hảo." Mở sang chuyện khác: "Chỉ có điều, cũng chẳng thấy ai được vui?" Anh đắc ý nhướng mày, cố làm ra vẻ bằng cách đạp chân lên lưng ghế: "Hứa Đại Vệ cậu kiềm chế chút, em gái tôi còn ở cốp sau đấy."
Tầm mắt Hứa Đại Vệ nhìn thẳng phía trước, vẫn đang chuyên tâm, bị anh ta hù một câu như thế, tức giận: "Phiền anh đến mở ra."
"Tìm luyện đúng không!"
"Luyện đấy!" Hứa Đại Vệ cất giọng.
Lý Đạo hơi quay đầu, mở miệng nói đều đều: "Đừng có xem thường người khác, tôi bẻ gảy chân cậu."
"Chân tôi chọc giận gì anh à?"
"Nó đạp xe tôi, trầy lớp da, cậu nói tôi có nên bẻ không?"
Cố Duy không phục: "Làm sao biết tôi phấn khích đến vậy đâu! Tại sao anh không nói người khác?"
"Người khác không thiếu nợ, cậu thiếu."
Cười trách mắng không ngừng, bầu không khí quay lại.
Lý Đạo chợt nhớ đến một chuyện: "Lão Kỷ, chị dâu mang con đến Ninh Quan chưa?"
Kỷ Cương nói: "Đến rồi, ngày hôm qua anh bảo bọn họ đi trước, tìm một khách sạn gần sân bay đợi, ngày mai gặp nhau ở sân bay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!