Sau khi Hứa Đại Vệ và Tiểu Ngũ đi, Lý Đạo lái xe ẩn nấp trong rừng, tắt máy, kiên nhẫn chờ đợi.
Xuyên qua bóng cây đu đưa, vừa hay có thể nhìn thấy tình hình bên kia, nửa giờ trôi qua, có xe từ phía xa xa lái đến, sau đó tiếng còi cảnh sát nổi dậy.
"Bây giờ yên tâm chưa?" Lý Đạo quét mắt nhìn cô gái qua kính chiếu hậu, không chờ cô trả lời, đánh tay lái đi, lặng lẽ rời khỏi.
Tìm đường Tiên Cốc mất chút thời gian, không để ý một lối rẽ, thế là đi nhầm hướng, giữa đường lại vòng trở lại.
Nhóm người lão Kỷ sau đó cũng chạy đến, anh ta đưa một cái túi liền thân trả lại cho Cố Tân, là sau khi bọn họ đi khỏi, anh ta ở lại tìm được trong đống đồ vặt vãnh.
Đồ bên trong ngược lại không ít, nhưng ngoài mặt túi có một chỗ rách khá dài, không thể dùng tiếp.
Cố Tân đưa tay chỉ lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng. Thẻ thì được mang theo bên người, còn túi thì tìm một nơi vứt nó đi.
Lúc này đã ba giờ sáng, nhóm người thương lượng không tìm chỗ trọ, làm ổ trên xe hai tiếng, sau đó chờ trời sáng lại tính toán tiếp.
Khe núi thật ra thì rất cạn, dưới sườn núi thấp mà dài là một con suối nhỏ, xung quanh có đá và cỏ dại kỳ lạ, bị cơn mưa mấy ngày liên tiếp gột rửa không nhiễm hạt bụi nào.
Trời tối đen như mực, trăng sáng tỏa ra ánh màu trắng bạc, nước suối chậm rãi chảy róc rách.
Nhóm đàn ông đứng bên cạnh xe hút thuốc nói chuyện phiếm, Hứa Đại Vệ nói: "Hai tên ở trạm xăng không trốn đi?"
"Không."
"Cái đuôi đã xử lý sạch sẽ?"
Kỷ Cương gật đầu.
Ngũ Minh Triết ngồi trên tảng đá bên cạnh, nhấc hai chân lên: "Chú Kỷ của em làm việc, mà anh còn không an tâm?"
Lão Kỷ xoay người lại xoa bừa tóc cậu ta, cười mắng vài câu.
"Lúc này gây ra động tĩnh không nhỏ, nếu như khâu nào đó không xử lý xong, e rằng gây thêm phiền phức." Kỷ Cương hút thuốc, nói với Lý Đạo: "Xem ra lần sau phải ít chuyện lại, không thể cái gì cũng xía vào."
Lý Đạo từ chối không đưa ý kiến, bàn tay đặt trên bụng xoa hai cái, đột nhiên hỏi: "Trên xe có gì ăn không?"
Khi anh nhắc đến, mọi người cũng cảm giác bụng sôi ùng ục, vì tìm cô gái kia mà bôn ba khắp nơi, từ giữa trưa đến giờ không có gì vào bụng.
Tiểu Ngũ ngảy cẫng lên: "Có mỳ, em đi lấy."
"Thứ khác có không?" Lý Đạo nói: "Dạ dày không thoải mái, muốn ăn thứ gì nóng nóng."
"Có ngay, chỉ có điều không có nước nóng."
Lý Đạo bẻ nhành cây trước mặt, nhìn về phía khe suối: "Có nồi à?"
"Chị Đỗ mang cho hai cái."
Ngày họ đi Đỗ Quảng Mỹ thu dọn hành lý cho bọn họ, đàn bà cẩn thận, chọn những thứ có thể cần dùng đến trên đường đi, sợ mọi người nửa đêm không tìm được chỗ nghỉ chân, nên tiện tay nhét vào một bộ nồi nhỏ.
Lý Đạo nhấc cằm: "Thu dọn bên kia đi, tìm lửa nấu mì."
Tiểu Ngũ cảm thấy phấn khích, đáp lời, xoay người chạy về phía xe đang đỗ.
Hứa Đại Vệ và Kỷ Cương đi kiếm củi, anh và Cố Duy đi tìm chỗ bằng phẳng, tìm vài hòn đá lớn bằng nắm tay xếp thành cái lò đơn giản.
"Đừng kín quá, cho chút gió lọt vào." Lý Đạo chỉ huy.
Trong đầu Cố Duy không có tâm trạng gì, ánh mắt liếc xa xa, chất hai cái liền tay máy tay chân cầm trong tay: "Anh Đạo..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!