Khi xuống xe chân Hứa Đại Vệ như nhũn ra, giẫm mạnh vài cái, mới tìm được cảm giác đạp chân ga.
Qua vài chục giây, Cố Duy lấy được một chiếc xe khác cũng chạy đến.
Kèm theo một tiếng thắng rít tai, đầu xe bay đầy bụi đất.
Mọi người nhìn khắp nơi, đều mù mịt.
Đây là một bãi đất trống rộng rãi hoang vu, phía trước chất đầy gạch và đất xây nhà, đen thui một vùng, giờ này không có nhà nào mở đèn.
Lúc nãy ở trên xe đã điều tra, thôn Quang Minh này chia làm thôn trước và thôn sau, thôn sau gồm một phần chân núi, mặc dù nghèo khổ, nhưng diện tích rất lớn, nếu như một mình mù quáng tìm người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Lý Đạo đi ra cốp sau xốc người đàn ông có nột ruồi đen lên, đấm vài cái qua lớp bao bố.
Người đàn ông đau đến tỉnh lại, kêu la thảm thiết.
Lý Đạo: "Đưa cách liên lạc với người trung gian cho tao."
"Tôi, tôi không có." Người đàn ông có nốt ruồi bị ăn đòn, cả người co rúm lại, vội vàng nói: "Để đảm bảo an toàn cho bản thân, chúng tôi trước nay chưa từng điện thoại liên lạc với đối phương, chỉ cố định thời gian gặp nhau, nếu như đối phương đợi không được thì biết tình hính có bất ổn hoặc là hàng lần này đã được bán."
Cố Duy hung hăng hét một tiếng, vành mắt đỏ bừng, tim như đang ở trên lò lửa: "Anh, hai tên đồng bọn của hắn cũng không liên lạc được, làm thế nào đây?"
Lý Đạo trầm giọng: "Bây giờ có thể liên lạc chắc cũng vô ích, đã ra tay rồi, chỉ có thể tìm được đầu người."
"Chỗ lớn thế này, chúng ta đi đâu tìm?"
Lúc này, người đàn ông nốt ruồi đen mở miệng: "Thật ra thì..."
Cố Duy: "Nói mau."
Người đàn ông có nốt ruồi run một cái, thành thật khai báo: "Người cầm đầu là người vùng khác, bọn họ đều lái xe đến đây nhận hàng, mặc dù mỗi lần đều đổi biển số, nhưng nhất định là ở bên phía Quảng Ninh, cho nên chữ đầu luôn là Quảng A. Thôn này nghèo quá, có ít xe..."
Một tiếng "ầm" vang lên, Lý Đạo đi lên trước, sập cửa cốp xe lại.
Anh nói: "Cậu đưa Tô Dĩnh đến phía trước thôn, Tiểu Ngũ và Đại Vệ hai cậu đi phía sau thôn, tôi đi ra chân núi tìm xem."
Ngũ Minh Triết: "Anh, anh đi một mình?"
"Ừ." Anh nói nhanh chóng: "Chúng ta chỉ thua đám người kia có hai mươi phút, tôi lái xe nhanh, chắc có hy vọng. Chủ yếu là tìm xe, nhất là biển số vùng khác."
Mọi người rối rít lên tiếng lên tiếng đáp lại, lấy xe của họ chạy đến chỗ xó xỉnh, không nói nhảm nhiều, mọi người chạy xa đi.
Chân núi là vị trí xa nhất, con đường gồ ghề, xung quanh đen ngòm.
Lý Đạo xách đèn pin chiếu sáng, bước chân rất lớn, chỉ nghe gió gào thét ở bên tai.
Ánh mắt anh tìm kiếm khắp nơi, con người tinh anh, không chừa bất kỳ ngõ ngách đáng nghi nào.
Trong sân nhà thỉnh thoảng truyền ra tiếng chó sủa, nhưng trừ âm thành này ra, cả thôn yên ắng đến kinh người.
Nhà tất cả mọi người đều tắt đèn, anh tìm từng nhà từng nhà một, xuyên qua hàng rào cũ nát, nương theo chùm ánh sáng yếu ớt tìm đồ vật trong sân.
Thôn này đúng là nghe xơ nghèo xác, đừng nói đến biển xe vùng khác, ngay cả xe ba bánh, xe điện cũng ít thấy.
Tròng lòng Lý Đạo phiền loạn, không biết cơn tức giận này từ đâu tới, theo lý thuyết thì thời gian tiếp xúc với Cố Tân không lâu, đến hôm nay tìm cô, chỉ vì tình anh em với Cố Duy, sự cấp bách nên có, nhưng nôn nóng như lửa đốt, sự lo âu không nên có.
Anh dường như nghe được tiếng nghiến răng của mình, chùm ánh sáng của đèn pin trong đêm đung đưa, cảm giác như vừa đi qua đường.
Một phía khác, Cố Duy và Tô Dĩnh như ruồi không đầu chạy tán loạn khắp nơi, người đang trong cơn gấp gáp rất dễ mất đi cảm giác phương hướng, tất cả đường đều giống nhau, tất cả sân đều giống nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!