Chương 14: (Vô Đề)

Xe chở Cố Tân và Mã Miêu là một chiếc xe hàng cỡ nhỏ, các cô bị nhốt phía sau thùng chứa hàng.

Xung quanh tối đen đến mức đưa năm ngón tay cũng không nhìn thấy, ngay cả hình dáng của nhau cũng không rõ được.

Xe chạy chậm, cơ thể cũng lắc lư theo nó.

Không lâu sau, Mã Miêu lại bắt đầu khóc thút thít.

Cố Tân biết, trong lòng cô gái hẳn vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi. Nhưng người bên cạnh cô còn yếu đuối hơn cả cô, cho nên cô lại tỉnh táo hơn hẳn, cắn chặt môi, một giọt nước mắt cũng không có, cũng không biết thế lực nào đang giúp đỡ cô.

Tiếng khóc của Mã Miêu chỉ có một lúc, sụt sịt mũi: "Nói chuyện gì đi ạ."

Cố Tân suy nghĩ một lúc: "Chị còn chưa biết tên em."

"Mã Miêu, Mã trong chữ mã lộ (đường cái), Miêu trong chữ thụ miêu (cây con)." Cô gái trong bóng tối nhìn sang hướng Cố Tân. "Chị thì sao?"

"Cố Tân."

Trong miệng cô gái phát ra vài chữ nhắc nhỏ, "Là hai chữ nào?"

"Cố trong hồi cố (hồi tưởng), Tân trong vấn tân (hỏi thăm)."

"Rất dễ nghe." Mã Miêu hỏi: "Vậy em gọi chị là chị Tân."

Cố Tân cười đáp lại.

Mã Miêu nghe giọng cô nhẹ nhàng chậm rãi, con tim sợ hãi bất giác cũng được lau đi vài phần, quệt nước nơi khóe mắt, đầu khẽ dựa vào bả vai Cố Tân.

Bên tai không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng xe lùng bùng.

Cố Tân lại hỏi: "Nhà em ở đâu?"

"Thượng Lăng."

Cô hơi sững người, không ngờ lại trùng hợp đến như vậy.

Mã Miêu hơi ngẩng đầu lên: "Chính là thành phố Thượng Lăng kế bên tỉnh đấy, chị từng nghe qua chưa?"

Không biết tại sao, Cố Tân lại mơ hồ nhớ đến đoạn quá khứ nào đó, không dám hỏi lại.

Mã Miêu ngược lại vẫn nhắc đến: "Bố em là giáo viên trung học môn vật lý, mẹ em là giáo viên chủ nhiệm ở trường, bọn họ từng rất nghiêm khắc với em, từ bé em đã chẳng được tự do, trừ khi ngủ ra, thì hầu như lúc nào cũng phải đối mặt với họ." Cô gái oán trách: "Nhất là mẹ em, ngay cả cách ăn mặc bà cũng nhúng tay vào, lúc nào cũng xem em như đứa con nít, có lúc nếu không sấy tóc thì lại tết tóc đuôi sam cho em."

"Hạnh phúc thật." Cố Tân lẩm bẩm.

"Gì ạ?"

"Chị nói," Cô chuyển lời: "Vì vậy nên em mới lén chạy đi du lịch."

"Đúng ạ."

"Bọn họ bây giờ chắc chắn đang điên lên."

Thần sắc Mã Miêu hơi trầm xuống, mở miệng nói có vẻ biết điều, "Chị Tân, người nhà chị chắc cũng sẽ lo lắng."

Lồng ngực Cố Tân căng thẳng, đột nhiên nghĩ đến Cố Duy, tính khí của anh, bây giờ không chừng cũng nôn nóng thành bộ dạng gì không biết. Cố Tân thở dài, trong đầu vô thức lại hiện ra gương mặt của một người đàn ông khác, khi thì cười như có như không, khi thì hùng hùng hổ hổ.

Cố Tân giật mình, lập tức lắc đầu.

Mã Miêu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi chị Tân, vừa rồi cú điện thoại kia chị gọi cho ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!