Chương 12: (Vô Đề)

Đường ra ngoài trấn hoang vắng, nhóm người Lý Đạo vốn đang ở chỗ chờ, nhưng vừa định thông báo cho đám người Cố Duy, thì có điện thoại gọi đến trước một bước.

Lý Đạo sau khi nghe xong thì nhíu mày, gọi lão Kỷ một tiếng, quay lại trấn Tam Pha.

Một mảnh đất trống không người.

Cửa xe mở ra, Lý Đạo ngồi ghế cạnh ghế lái, một chân chạm đất, mắt nhìn vào chỗ nào đó, không nói tiếng nào.

Cố Duy đứng bên cạnh, mười ngón tay nắm chặt lấy tóc, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Tô Dĩnh sầu não đi qua đi lại, than khẽ một tiếng: "Chúng tôi muốn mua đồ cho Cố Tân mặc trên đường, cô ấy cầm vài món đi vào phòng thay đồ. Sau đó chờ rất lâu không thấy đi ra ngoài, tôi đến gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng người cũng chẳng ai ra mở cửa, hỏi ông chủ thì mới biết, ở trong đó còn có một lối đi ra cửa sau."

"Vậy các người đi ra cửa sau tìm chưa?"

"Mấy con phố gần đó cũng tìm khắp rồi, không thấy người đâu."

Lại im lặng một hồi.

Tiểu Ngũ là người đầu tiên không nhịn được, "Hay là mọi người có nói chuyện gì không." Cậu ta nhìn cái này cái kia, nói: "Có phải chị Tân đến nhà vệ sinh không, quên nói một tiếng?"

Hứa Đại Vệ lạnh nhạt: "Đã đi hơn một giờ, táo bón thì cũng ra rồi."

"Vậy có phải là..."

"Đoán là, nhất định trốn đi rồi." Hứa Đại Vệ ngắt ngang lời cậu ta.

Bình thường Hứa Đại Vệ ít nói, nhưng trong lòng có thành kiến rất lớn với Cố Tân, cảm thấy cô gái kia yểu điệu ốm yếu, nhưng cả người lại có chí khí, rõ ràng xem thường đám người bọn họ, Cố Duy còn cố chấp dẫn cô đi.

Vốn dĩ cả đám người có thể thừa cơ xuất cảnh an toàn, vì cô mà đi đường vòng đến trấn này, cô chẳng những không cảm kích, còn đem họ quy thành người xấu làm tội ác tày trời, muốn tránh còn không kịp.

"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp đây?"

Hứa Đại Vệ nói: "Tôi cảm thấy cô ta nếu đã không muốn thì đừng miễn cưỡng, nhanh chuyển sang máy bay đi, đều tốt cho mọi người."

Cố Duy đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt anh ta, đôi mắt giận đến đỏ bừng, không nói gì nhiều, nhưng Kỷ Cương mở miệng: "Không được."

Câu nói này của anh ta vừa vội vừa nghiêm túc, Lý Đạo hơi khựng lại, không khỏi nhìn sang.

Kỷ Cương khẽ cúi đầu, nói đắn đo: "Cố Tân biết lai lịch chúng ta, một khi cô ta tự do báo cảnh sát, toàn bộ chúng ta xong đời... Tôi đề nghị nhanh chóng tìm cô ta." Anh dừng một lúc: "Huồng hồ Cố Tân là em gái Cố Duy, cũng nên nghe cậu ta nghĩ thế nào."

Hứa Đại Vệ nói: "Cũng vì như thế, chúng ta mới phải nhanh chóng rời khỏi trấn Tam Pha này, nếu như cô ta báo cảnh sát, trấn Tam Pha là nơi nguy hiểm nhất."

Cố Duy ở bên kia đứng bật dậy, xông lên trước đẩy Hứa Đại Vệ một cái: "Cút đi, mẹ kiếp cút hết đi cho tôi." Tay anh chỉ một hướng nào đó: "Ông đây không dây phiền phức cho các người, các người mua vé máy bay đi đi, tôi ở đây tự đi tìm người."

"Cậu bị động kinh gì đây?"

"Đúng, tôi bị động kinh." Anh nói cả giận: "Tân Tân không phải người thân của cậu, giả sử đổi lại là mẹ cậu, để xem cậu có đứng đây mà không giật lên không hả..."

Lời Cố Duy vừa dứt, liếc mắt một cái, có bóng người xông đến, dùng sức đá một cước lên chân anh.

Cố Duy lảo đảo vài bước, Tô Dĩnh thét lên chạy lại đỡ anh.

Lý Đạo chưa hết giận, lại đi lên đá vài cú nữa.

Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ lặng thinh.

Lý Đạo chỉ Cố Duy: "Người sống cũng có thể cho cậu thành rác, cậu om sòm cái gì với người ta?"

Lồng ngực Cố Duy phập phồng mãnh kiệt, không nhìn anh, cũng không nhìn bất cứ ai, qua một lúc lâu: "Tự con bé đi cũng được thôi, chẳng may gặp phải kẻ xấu... Con bé có một mình, trên người không có điện thoại hay tiền bạc gì..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!