Lý Đạo nhét hai tay vào túi, sải bước đi ra khỏi trạm xăng.
Thuốc lá còn ngậm ở bên môi, đầu lưỡi anh khẽ lướt qua đầu lọc, rụt lưỡi lại, ngay lập tức ngửi được mùi thuốc lá đã lâu không cảm nhận.
Anh do dự chớp mắt một cái, thế là lấy thuốc lá xuống, tiện tay nhét bên tai.
Xe nổ máy, vài người đàn ông làm việc chật vật, đang đứng bên cạnh hút thuốc, chờ anh quay lại.
Lý Đạo vội vàng đi qua, vung tay lên: "Lên xe."
"Đợi một lúc đã anh Đạo, tiếp theo chúng ta đi đâu?" Hứa Đại Vệ hỏi.
Chân anh không ngừng bước: "Trên đường nói."
Mọi người hơi sững sờ, ngược lại cũng lập tức tắt thuốc lá, mỗi người lên xe của mình.
Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi chỗ đó, lại đi theo hướng trấn Tam Pha.
Lúc này Kỷ Cương lái xe, anh ta phát hiện gì đó, hỏi: "Chuyện lúc nãy thế nào?"
"Không có chuyện gì."
Anh đáp như vậy, Kỷ Cương không hỏi thêm nữa.
Khuỷu tay Lý Đạo chống lên khung cửa sổ, ngón tay ở bên mép chà sát mấy lần: "Tìm một chỗ nghỉ đi, khai thông con đường cần thời gian, phỏng chừng còn phải ở một đêm."
Kỷ Cương: "Được."
Trong xe nhất thời yên tĩnh, không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm.
Lý Đạo lúc này mới nhớ đến Cố Tân, quay đầu nhìn cô một cái, bên ngoài cô bọc áo của Ngũ Minh Triết, môi lạnh cóng đến tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất bẩn.
Anh không khỏi nhớ đến vết bớt kia, thần sắc có hơi trầm xuống.
Tiểu Ngũ bỗng nhiên lại gần, ôm lấy lưng ghế Kỷ Cương: "Lão Kỷ, còn thuốc lá không?"
Kỷ Cương đưa một tay sờ túi: "Không có. Không phải lúc nãy cậu vừa rít một điếu à?"
"Không phải em muốn, chị Tân muốn rít đấy."
Lý Đạo nghe thấy liền nhíu chặt chân mày.
Cố Tân khẽ mím môi, túm vạt áo Tiểu Ngũ.
Thật ra thì cơn nghiện thuốc lá của cô không quá lớn, bình thường cũng chỉ rít vài hơi chơi mà thôi, vừa rồi nhìn vài người đứng ngoài xe phì phà khói thuốc, lòng nhất thời ngứa ngáy, thế là hỏi Tiểu Ngũ còn không, nếu muốn cậu ta sẽ hỏi xin trực tiếp Kỷ Cương.
Tiểu Ngũ vung tay lên: "Không có chuyện gì, chị sợ gì chứ." Rồi vỗ lão Kỷ: "Tìm thử xem."
"Thật sự không có."
Đầu ngón tay Lý Đạo cọ mi tâm, muốn cười lại nén: "Chỗ tôi có này."
Anh lấy điếu thuốc thơm từ trên lỗ tai xuống, xoay tay ném đến trên đùi cô: "Người ta cho, cô hút đi."
Cố Tân nhếch miệng, tròng mắt liếc nhìn điếu thuốc kia, khẽ nói: "Cảm ơn."
"Muốn châm lửa không?"
Cố Tân vội vàng lắc đầu. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không tiện để cho ba người đàn ông nhìn cô hút thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!