Trên người Cố Tân mặc bộ quần áo mà ngày hôm qua Tô Dĩnh tìm cho cô, là một cái váy màu đen cổ chữ V cực lớn, không có chút hoa văn nào, vải rất mềm mại, nhưng quá sửa người. Tóc vuốt ra sau, đã lộ ngay một phần lớn ngực, xương quai xanh và cần cổ dài, màu sắc quần áo tương phản rõ rệt với nước da trắng ngần của cô.
Mặc dù nhìn khá bắt mắt, nhưng không phải phong cách của Cố Tân, thế mà đó lại là sở thích trang phục của Tô Dĩnh, cô không được phép chọn.
Cố Tân trùm áo khoác ngồi bên cạnh chờ cô ta, rồi mè nheo một lúc lâu, cuối cùng đi ra ngoài với nhau.
Cửa căn phòng bên cạnh mở ra, năm người đàn ông bên trong đều đang ở đó.
Không mở đèn, ti vi vừa bật vừa tắt, tiếng rất nhỏ.
Tiểu Ngũ gặp các cô trước, chào đón: "Chị Dĩnh, chị Tân, tối qua ngủ ngon không?"
Tô Dĩnh xoa đầu cậu ta: "Ngoan." Cô đi vào trong, hỏi mọi người: "Chúng ta khi nào lên đường?"
Tiểu Ngũ vuốt mấy sợi tóc bị cô ta làm rối, kéo Cố Tân sang: "Vào đây chị Tân, vào đây ngồi."
Cố Tân bị cậu ta kéo, đi đến dựa vào cái giường đơn ở phía ngoài cùng.
Chăn gối chất bừa ở đầu giường, chỉ thấy Lý Đạo nằm thoải mái ở một góc, hai cánh tay gối sau đầu, một chân co chống trên giường, chân còn lại thả xuống chạm đất.
Vừa đưa mắt nhìn, ánh mắt hai người liền chạm phải nhau.
Đối mắt hai giây. Một người né tránh, một người xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cô đưa lưng về phía anh, ngồi dưới chân giường, nghe bên kia có người nói: "Mưa lớn quá, đợi một lúc nữa rồi đi."
Tô Dĩnh thong thả đi đến cạnh cửa sổ kéo rèm che ra, mưa như thác đổ điên cuồng.
"Ai chọn cái cuộc sống này thế, nhất định phải đi dưới cái thời tiết khắc nghiệt này."
Hứa Đại Vệ tiếp lời: "Vậy thì đi tìm Quách Thịnh ấy."
Bàn tay Tô Dĩnh siết chặt một cái, quay đầu lại, hung dữ liếc anh ta một cái, tâm trạng vốn đang tốt đẹp, nghe được cái tên này chỉ cảm thấy xui xẻo.
Cố Duy đá Hứa Đại Vệ một cái, thấp giọng mắng vài câu, rồi đưa tay về phía cô ta: "Lại đây, bảo bối, lại đây ngồi."
Tô Dĩnh không nhúc nhích, còn liếc anh một cái.
Cố Duy: "..."
Kỷ Cương nhả ra một ngụm khói, mọi người chuyển sang nói chuyện khác.
Cố Tân ngồi một lúc, ánh mắt rơi trên sàn nhà ngoài hành lang cũ kỹ, dừng một chút, chợt nhớ đến một chuyện.
Cô quay người lại, lẳng lặng gọi Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh đi đến ngồi cạnh cô: "Chuyện gì?"
"Nhớ cô bé tối hôm qua không? Mưa lớn như thế, không biết cô bé có đi hay không."
Tô Dĩnh liếc cô: "Cô muốn thế nào?"
"Cô gái nhỏ đó chỉ có một mình, đáng thương thế mà."
Cô ta hừ nói: "Còn không phải do cô ta tự gây ra, có bố mẹ thì không ở nhà với họ, lại chạy đi lung tung làm gì."
Cố Tân liếc cô ta một cái, xích lại gần chút: "Hay là... chúng ta đi tìm?"
"Đi đâu tìm được?" Tô Dĩnh nhìn cô như kẻ điên, nói châm chọc: "Đóa bạch liên cô tự lo cho mình trước đi, nói thế nào thì cô cũng đang bị chúng tôi bắt cóc đấy, còn lo chuyện của người khác, lòng cũng quãng đại quá thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!