20
Về đến nhà, tôi thấp thỏm không yên, gọi cho Giang Dục mấy cuộc liền nhưng đều không có ai nghe máy. Mãi đến tối, sau khi tắm xong, vừa quấn khăn tắm lên người thì điện thoại vang lên. Tôi lập tức luống cuống nhào lên giường bắt máy.
Trong video hiện lên gương mặt Giang Dục, anh mặc quân phục rằn ri, ngồi trên giường, phía sau là một chiếc lều màu xanh quân đội.
Giang Dục—
Ánh mắt Giang Dục trầm xuống, yết hầu khẽ chuyển động, anh cười khổ nói:
"Vi Vi, em cố ý không cho anh ngủ à?"
Tôi nhìn lên biểu tượng camera nhỏ ở góc phải màn hình, lập tức mặt đỏ bừng, vội vàng kéo chăn che người lại.
"Em vừa tắm xong, không để ý."
"Giang Dục, hôm nay em đi ăn với bạn."
Tôi kể lại chuyện về Chu Sở Sinh, không hiểu sao lại có chút chột dạ, lén lược bỏ đoạn anh ấy là bạn trai cũ, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Dục.
"Anh đừng hiểu lầm nha."
Giang Dục gật đầu.
"Ừ, không đâu, anh có lòng tin với bản thân mình."
Hơi tự tin thái quá, nhưng tôi lại thích như vậy.
Tôi nói chuyện với Giang Dục rất lâu, đến mức ôm điện thoại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ, bị mắng một trận tơi tả.
"Thẩm Vi Vi, con định bay lên trời luôn à? Người ta học vấn cao, thu nhập cao, ngoại hình cũng cao, kiểu đàn ông như vậy mà con còn chê bai, con định làm gì đây hả?"
Tôi ngơ ngác, nghe mãi mới hiểu ra.
Thật không biết sau khi Chu Sở Sinh về nhà không biết đã nói gì, khiến mẹ tôi hiểu lầm rằng buổi xem mắt đó là do tôi chê người ta.
Tôi nhắn tin WeChat cho Chu Sở Sinh, anh ấy tỏ vẻ rất xin lỗi, giải thích rằng sau khi về nhà bị dì tôi gặng hỏi, anh chỉ nhẹ nhàng nói rằng hai người không hợp. Nhưng vì sợ người lớn nghĩ là anh chê tôi, nên cố ý tâng bốc tôi một chút, không ngờ lại khiến dì hiểu sai.
Để xin lỗi, anh lại rủ tôi đi ăn một bữa, nhưng tôi từ chối.
"Không cần đâu. Lần sau anh cứ nói thẳng là không thích tôi, tôi cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả. Vốn dĩ là anh điều kiện tốt, tôi không xứng với anh."
Đầu dây bên kia, giọng của Chu Sở Sinh bỗng nghiêm túc hẳn.
"Thẩm Vi Vi, em xứng đáng với bất kỳ ai."
21
Tôi cảm thấy tình hình hiện tại có chút không ổn, Chu Sở Sinh bắt đầu thường xuyên rủ tôi đi ăn, tỏ ra rất nhiệt tình. Nam thần ngày xưa mà cư xử như vậy, nói thật thì trong lòng tôi cũng có chút thỏa mãn.
Nhưng chỉ là thỏa mãn trong lòng thôi.
Tôi đã rất rõ ràng nói với Chu Sở Sinh rằng tình cảm giữa tôi và Giang Dục đang rất tốt. Chu Sở Sinh gật đầu, tỏ ý chỉ xem tôi là bạn bè, không có bất cứ ý nghĩ dư thừa nào.
Hôm đó tan ca xong thì bên ngoài mưa như trút nước, tôi và đồng nghiệp bị kẹt lại ở sảnh lớn của tòa nhà, chờ có người đến đón.
Đồng nghiệp Trần Yến quấn chặt áo vest bên ngoài, nghiêng người nháy mắt với tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!