Chương 6: (Vô Đề)

Anh nấu ăn, tôi ôm lấy tay anh. Anh đi vệ sinh, tôi đứng chờ ngay trước cửa phòng tắm.

Giang Dục mím môi, khóe môi cong lên thành một đường cong đẹp mắt.

"Thẩm Vi Vi, hay là em cứ bám luôn trên người anh đi."

Tôi cúi đầu xấu hổ.

Xin lỗi.

Nhưng cánh tay vẫn ôm chặt không buông.

"Tối nay bọn họ có quay lại không?"

Giang Dục gật đầu.

"Sẽ có nhiều người hơn đến, rất nguy hiểm. Đừng rời khỏi anh, biết chưa?"

Trời ơi, cứu mạng với.

15

Buổi tối, khi Giang Dục định vào phòng tắm, tôi mặt dày kéo lấy cánh tay anh.

"Hay là cho em vào cùng đi? Em đảm bảo sẽ không nhìn anh đâu."

Giang Dục bất lực.

Em chắc chứ?

Tôi gật đầu lia lịa.

"Nếu lúc anh đang tắm mà bọn họ đột nhiên đến thì sao? Em không thể không có anh được, Giang Dục à."

Giang Dục: …

Phòng vệ sinh không lớn, bên cạnh bồn rửa tay là máy giặt và máy sấy chồng lên nhau, phòng tắm kính ở đối diện. Tôi vừa bước vào liền đứng sát bên máy giặt, đưa tay che mắt lại.

Một phút sau, có bộ quần áo bị ném lên đầu tôi, mang theo hương thơm sạch sẽ đặc trưng của Giang Dục.

"Thẩm Vi Vi, giúp anh bỏ đồ vào máy giặt với."

Ờ, được ạ.

Tôi ngoan ngoãn quay đầu lại, sau lưng vang lên tiếng nước chảy, tôi lén liếc mắt nhìn một cái bằng khóe mắt.

"Thẩm Vi Vi, giúp anh với lấy chai dầu gội."

Tôi lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lần tìm chai dầu gội trên bàn rửa mặt, rồi một tay che mắt, bước đến trước phòng tắm kính.

Cửa kính mở ra, hơi nước bốc lên mịt mù, tôi cúi đầu nhắm mắt lại, hai tay dâng lên chai dầu gội, nhưng Giang Dục mãi vẫn không đưa tay ra nhận.

Tôi đành phải đưa tay ra đưa cho anh, nhắm mắt lại, tay đưa loạn xạ, không cẩn thận chạm phải—

"Thẩm Vi Vi, em cố ý đúng không."

Tôi hoảng hốt mở mắt ra.

Em oan mà—

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!