Chương 5: (Vô Đề)

12

Tôi ngồi thần người xem tivi cùng Giang Dục trong phòng khách, đầu óc toàn là cảnh mình bị đ.â. m đến nát bét. Không kìm được sự sợ hãi, tôi muốn báo cảnh sát, muốn bỏ trốn. Tôi chỉ là yêu đương qua mạng thôi mà, sao lại phải chịu khổ như thế này?

Thế nhưng khi quay sang nhìn Giang Dục, tôi lại thấy không nỡ. Nếu tôi chạy đi, chẳng phải sẽ khiến anh bị lộ sao? Có khi còn hại c.h.ế. t anh nữa.

Tôi lăn lộn trong phòng khách đến tận mười một giờ, Giang Dục mới dẫn tôi vào phòng ngủ.

Lòng bàn tay tôi vẫn khẽ run lên không kiểm soát được, có những chuyện thật sự phải trải qua rồi mới biết, thì ra tôi nhát gan đến thế.

"Vi Vi, em bị bộ phim vừa rồi dọa à?"

Giang Dục nắm lấy tay tôi.

"Hả? Ờ, đúng rồi, hu hu, em sợ lắm, sao em lại đi xem mấy bộ phim như thế chứ?"

Giang Dục khẽ cười, tay dùng lực kéo tôi vào lòng anh.

"Đừng nghĩ đến phim nữa, nghĩ sang chuyện khác đi?"

Tôi ngồi phịch xuống đùi anh, một tay ôm lấy cổ anh. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, như thể có những vì sao đang lấp lánh.

Tôi lập tức đơ người, những hình ảnh đáng sợ và tăm tối từ từ tan biến, thay vào đó là những bong bóng màu hồng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quả nhiên, đầu óc yêu đương rồi, vô phương cứu chữa.

"Nghĩ... nghĩ chuyện gì khác cơ chứ?"

Mặt tôi đỏ bừng, giọng lí nhí như muỗi kêu.

Giang Dục đưa tay ôm lấy eo tôi.

"Nghĩ đến mấy cái phim nhỏ trong điện thoại của em ấy."

Tôi tức giận cấu mạnh một cái vào người Giang Dục.

"Câm miệng, không được nhắc lại nữa!"

Giang Dục cười né tránh, tôi liền lao vào đánh anh. Hai người vừa đánh vừa đùa một hồi, cảm giác sợ hãi thật sự cũng vơi đi nhiều.

Hai chúng tôi nằm cạnh nhau trên giường, tôi buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi nữa.

"Không chịu nổi nữa rồi, Giang Dục, em muốn ngủ."

Tôi xoay người, quay lưng về phía Giang Dục nằm xuống, nhắm mắt lại.

Ừ.

Bên tai vang lên hơi thở nóng ấm, sau đó tôi cảm nhận được một bàn tay vươn tới, ôm lấy eo tôi, rồi từ từ trượt lên trên.

13

Tôi lập tức trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch.

Tay của Giang Dục vẫn tiếp tục trượt lên, dừng lại ở cổ tôi, nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh.

"Giang Dục, anh... anh đang làm gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!