"Ừ, em biết. Lần này anh về nước rồi, sẽ không phải đi nữa chứ?"
"Hợp đồng bên đó vẫn còn một năm."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chúng tôi cứ thế tán gẫu vu vơ, Giang Dục nói chuyện rất hài hước, kiến thức lại rộng, ăn xong bữa cơm, trong lòng tôi càng thêm hối hận.
Tôi chỉ là một cô gái mê trai bình thường, Giang Dục lại ưu tú như vậy, giữa chúng tôi còn có ba năm tình cảm, gặp mặt rồi không rung động là điều không thể.
Tôi ngơ ngác nhìn Giang Dục dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, xách túi rác đi đến cửa.
"Vậy nhé, Thẩm Vi Vi, anh đi đây."
Đừng mà, đã đến rồi thì ở lại ngủ một đêm đi.
"Được, để em tiễn anh."
Tôi thay giày, cùng Giang Dục đi tới cửa thang máy, trong lòng bắt đầu thầm cầu nguyện.
Mưa đi, nổi một cơn lốc cấp mười tám đi, giữ anh ấy lại trong nhà tôi đi.
Tiếc là bên ngoài nắng đẹp trời trong, chẳng có gì xảy ra cả.
Giang Dục vẫy tay với tôi, không ngoái đầu lại mà rời đi.
Haiz, cả đời này gặp được người đàn ông đẹp trai nhất, vậy mà lại để vuột mất như thế. Thẩm Vi Vi, đồ nhát gan, vì sĩ diện mà ngay cả đàn ông cũng không giữ lại, tôi thật sự coi thường cô.
4
Tôi ủ rũ quay về phòng, cởi áo lót vứt lên cửa, rồi vùi đầu vào gối sofa.
Điện thoại rung lên liên hồi, tôi mở WeChat ra, thấy nhóm cư dân trong khu đang nháo nhào nhắn tin.
"Trời ơi, nói phong tỏa là phong tỏa, không báo trước gì cả, tôi vừa xuống siêu thị dưới lầu giờ mắc kẹt luôn rồi."
"Nghe nói tòa nhà số 5 có một ca dương tính, c.h.ế. t mất thôi, vừa có thông báo là phải cách ly mười bốn ngày."
Gì cơ, cách ly mười bốn ngày?
Tiếng gõ cửa vang lên, tôi nhào ra mở cửa, thấy khuôn mặt bất lực của Giang Dục.
"Anh ra ngoài không được rồi."
Tốt quá!
"À không, ý em là, à, thật đáng tiếc quá."
Tôi đón Giang Dục vào phòng khách, nhìn anh ngồi xuống ghế sofa, rồi nhấc nửa m.ô.n. g lên kéo ra một chiếc áo lót ren từ dưới ghế.
Ánh mắt của Giang Dục dừng lại trên n.g.ự. c tôi, rất lâu không dời đi.
Mặt tôi đỏ bừng, lúng túng nhào tới giật lại áo lót.
"Anh, anh ngồi đây một lát nhé."
Tôi quay về phòng thay một bộ đồ mặc ở nhà, hưng phấn nhảy nhót trên giường.
A, mười bốn ngày, đúng là trời giúp ta rồi, Thẩm Vi Vi, phải chinh phục anh ấy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!