Chương 1: (Vô Đề)

Sau khi chia tay với bạn trai là đặc chủng mà tôi quen qua mạng, anh ấy trực tiếp tìm đến cửa.

"Chuyện như vậy, nói trực tiếp sẽ tốt hơn."

Nhưng không ngờ, vì dịch bệnh, chúng tôi bị cách ly trong khu dân cư suốt mười bốn ngày.

Nửa tháng sau, hai người quần áo xộc xệch bị mẹ tôi bắt gặp ngay trước cửa phòng.

1.

Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gõ ba chữ trên màn hình: Chia tay đi.

Ảnh đại diện của Giang Dục xám đi trong chốc lát, rồi bất ngờ nhấp nháy.

Được thôi.

Tôi sững người, trong lòng chua xót, mỗi lần nhắn tin cho anh đều bặt vô âm tín, không ngờ lần này nói chia tay, anh lại phản ứng nhanh như vậy.

Có lẽ bạn thân tôi nói đúng, anh ấy luôn dùng bạo lực lạnh, chính là để đợi tôi tự mình tỉnh ngộ, chủ động đề nghị chia tay.

Tôi thở dài, tiếp tục gõ chữ.

"Chúc anh hạnh phúc——"

Nghĩ lại thấy có chút khó chịu, tôi xóa đi, đổi sang một câu khác.

"Anh đã chờ ngày này từ lâu rồi đúng không?"

Còn chưa kịp nhấn gửi, màn hình lóe sáng, Giang Dục lại gửi đến một câu.

"Ra gặp mặt đi, chuyện chia tay, nói trực tiếp sẽ tốt hơn."

Hai người gặp nhau đàng hoàng, ăn bữa cơm cuối cùng, tôn trọng lẫn nhau, chúc phúc cho nhau.

Do dự mãi, tôi vẫn gửi cho anh địa chỉ nhà mình. Giang Dục nói đúng, chúng tôi quen nhau qua mạng ba năm, dù chia tay cũng nên đường hoàng một chút.

Tôi và Giang Dục quen nhau trên một diễn đàn chuyên mục quân sự. Ảnh đại diện của anh là bóng lưng một chiến sĩ cầm súng. Một bộ quân phục rằn ri, vai rộng eo thon, đeo s.ú.n. g thép đứng trên đống đổ nát, phía sau là ngọn lửa ngút trời.

Tôi cảm giác viên đạn từ khẩu s.ú.n. g đó b.ắ. n ra, trong khoảnh khắc đã xuyên thẳng vào trái tim mình.

Thế là tôi nổi cơn yêu đương mù quáng, chủ động kết bạn với anh, cứ thế trò chuyện suốt ba năm.

Ba năm qua, thỉnh thoảng vài lần gọi video, nhưng màn hình phía Giang Dục luôn nhấp nháy, hoàn toàn không thấy rõ bất cứ thứ gì. Tôi chỉ có thể nhìn thấy mình, gượng gạo nói mấy câu rồi chán nản cúp máy.

Năm nay thì càng quá đáng hơn, đừng nói gọi video, đến nhắn tin cũng chỉ có tôi gửi mười câu, anh ấy mới trả lời hai câu.

Lần lâu nhất là tháng trước, tôi nhìn lại màn hình, tin nhắn tôi gửi ngày 1 tháng 7, đến tận ngày 6 tháng 8 anh mới trả lời.

Quen yêu qua mạng mà thành ra thế này, đúng là nực cười hết mức.

2.

Tôi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, ăn mặc chỉn chu. Lần đầu tiên gặp nhau sau ba năm yêu qua mạng lại là để chia tay, tôi không thể thua được, tôi phải khiến Giang Dục hối hận.

Vừa trang điểm xong, chuông cửa đã vang lên.

Tôi bước tới, hít sâu một hơi, rồi mở cửa.

Ngoài cửa đứng một thanh niên cao ráo, đầu cắt ngắn gọn gàng, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai đến mức khó tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!