Tôi đã không sợ gì cả, dù sao ở trong mắt Chu Hàm Chương tôi đây cũng không có gì khác với thằng ngốc.
Trên lý trí tôi nói cho mình như vậy, nhưng tôi thật sự không phải một người lý trí gì.
Cho nên, khi anh nhìn tôi bảo tôi xì nước mũi, tôi còn cảm thấy nhân sinh vô vọng không bằng hủy diệt đi.
Tôi hoảng loạn lục ba lô mò khăn giấy, kết quả nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, tôi không biết tôi vì sao bỏ một túi khăn giấy không vào túi.
Trên đời này sẽ không có kẻ đáng thương nào xấu hổ hơn tôi.
Này.
Chu Hàm Chương thế nhưng làm người, anh đưa một túi khăn giấy cho tôi.
Cảm ơn thầy Chu.
Tôi nói cảm ơn, nhận lấy khăn giấy rồi quay đi đưa lưng về phía anh xì nước mũi.
Tuy rằng tôi vẫn luôn đều không phải chàng trai đẹp trai có hình tượng hoàn mỹ gì, nhưng tôi tin tưởng giờ phút này tôi ở trong mắt Chu Hàm Chương hoàn toàn chính là tên ngốc, căn bản không đáng anh giao phó cuốn sách của mình cho tôi.
Tôi tựa như một chàng trai thiểu năng trí tuệ nghèo khổ đến nhà người phú quý cầu hôn, người cha hơi có chút trí tuệ đều sẽ không gả con mình cho tôi.
Xong đời.
Chờ tôi xì nước mũi xong, thế giới trước mắt cũng biến thành màu xám.
Tôi vứt rác, quay lại, phát hiện Chu Hàm Chương còn đang nhìn tôi chằm chằm.
Được rồi, tận tình cười nhạo tôi đi.
"Sao cậu cũng lại đây?"
Tôi không ngờ Chu Hàm Chương sẽ chủ động nói chuyện với tôi, nhưng nếu anh đặt câu hỏi, tôi tự nhiên không có đạo lý không trả lời.
Thật ra tôi… Tôi xoa xoa mũi:
"Tôi đến để tìm anh, muốn mời anh ăn cơm."
Anh im lặng nhìn tôi.
"Tôi cho rằng anh muốn hẹn hò với chị đẹp đó chứ."
Anh vẫn im lặng nhìn tôi.
"Tôi chỉ theo bản năng đi theo."
Vài giây sau, Chu Hàm Chương nói:
"Tôi hẹn hò, cậu đi theo tôi làm gì?"
Không biết, Tôi lại muốn xì nước mũi:
"Chỉ là theo bản năng."
Tôi giống một thằng ngốc.
Hoặc là, chữ giống này dùng không chuẩn lắm, tôi chính là một thằng ngốc.
Tôi hỏi anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!