Chương 65: Ngoại truyện 02

Tôi sau đó ngủ thiếp đi, dựa vào trên kệ sách, ôm một quyển sách tôi chỉ đọc ba trang.

Chờ lúc tôi tỉnh dậy Chu Hàm Chương đã làm xong cơm sáng, anh ngồi xổm bên cạnh tôi nhẹ giọng gọi tôi, như thể đang chào hỏi với một cây mắc cỡ vậy.

Nhưng anh như cây mắc cỡ hơn.

Sáng sớm mùa đông ở phương Bắc, 6 giờ không mấy phút trời vẫn còn đen.

Tôi tưởng nửa đêm, cau mày lườm anh, oán giận nói:

"Đừng ồn, đang ngủ mà."

Chu Hàm Chương cười: Vậy… không ăn cơm?

Ăn cơm?

Anh nếu nói cái này, tôi đã không còn buồn ngủ nữa.

Lúc tôi tỉnh táo dậy mới phát hiện đều đã là sáng sớm rồi, cũng không biết anh có phải một đêm không ngủ hay không.

Chu Hàm Chương nấu mì sợi, làm nước sốt trứng, lúc đi qua tôi lạnh đến mức phải co ro trên ghế, anh rót cho tôi một cốc nước nóng vừa uống, còn đưa đến một túi chườm nóng.

Buổi sáng khá lạnh.

Anh tùy tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của tôi.

Đột nhiên tôi hiểu cái gì gọi là tràn đầy sức sống, cái gì gọi là

"có hơi thở cuộc sống", Chu Hàm Chương như vậy dịu dàng hơn nhiều so với hình tượng lôi thôi lếch thếch ngậm thuốc lá đứng ở cửa trừng tôi.

Khi mới vừa gặp mặt, ai có thể ngờ rằng trong xương cốt anh thật ra là dạng người này đâu?

Hơn nữa hồi mới vừa gặp mặt tôi cũng không ngờ đến, anh quả thật giống chính anh nói vậy — cuộc sống đơn điệu.

Cho tới nay tôi luôn cho rằng người như Chu Hàm Chương nhất định có nhiều chuyện xưa, họ từng trải qua một số đau đớn mà người khác chưa từng trải qua cho nên mới có thể viết ra đạo lý sống mà người khác không ngộ ra, đồng thời lồng ghép những tư tưởng triết lý đó vào những câu chữ và tình tiết tưởng chừng như bình thường, cũng không phải ai cũng có thể làm được.

Cho nên tôi vẫn luôn đang phỏng đoán.

Phỏng đoán Chu Hàm Chương có thể có thời thơ ấu siêu phàm hay không? Có thể từng có mối tình đầu khắc cốt hay không? Có thể đã từng bị phản bội hoặc là từng phản bội người khác hay không?

Tôi nghĩ rất nhiều, mỗi một loại đều cực có kịch tính và xung đột.

Nhưng mà Chu Hàm Chương cũng không có nhiều điều để nói như vậy, đã qua không có gì để nói, những gì anh lắng đọng lại cũng không phải tất cả đều từ cuộc đời và kinh nghiệm của anh, mà nhiều hơn là đến từ việc anh đọc sách, trò chuyện với ba và tự hỏi chính mình.

Chu Hàm Chương nói:

"Anh là một người không có sự sống."

Anh khuyết thiếu cảm giác xã hội tầm thường nhất trên người mỗi người, thậm chí trước khi gặp được tôi, chính anh cũng không cảm nhận được mình có mùi vị nhân tình gì.

Anh nói:

"Trên thực tế, như vậy rất dễ hạn chế sáng tác của anh, một người sáng tác tốt cuộc sống của hắn cũng nên là phong phú."

Thiên tài thì có, nhưng thiên phú chưa chắc có thể chống đỡ sáng tác đến điểm cuối cuộc đời.

Tác phẩm của nhà văn là viết cho thế giới, cho nên phải hòa nhập với thế giới này nhiều hơn, nếu không chính là vườn treo ảo ảnh.

Cuộc sống của Chu Hàm Chương 35 năm đầu kháng cự đi ra ngoài, cho nên anh gặp phải bình cảnh trong việc viết lách một đoạn thời gian rất dài, anh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!