Tôi là một người rất chậm chạp trên tình cảm, đương nhiên, đây đối với một biên tập mà nói thật ra là khuyết điểm rất nghiêm trọng.
Đừng chửi, sẽ sửa.
Chỉ bởi vì sự chậm chạp này của tôi, cho tới bây giờ phần tình cảm kia của tôi đối với Chu Hàm Chương mới rốt cuộc dần dần thức tỉnh.
Khả năng không thích anh chỗ nào chứ?
Chỉ là không phát hiện hóa ra mình thích anh như thế mà thôi.
Tôi và Chu Hàm Chương hôn nhau xong, sóng vai nằm trên giường.
Trên chiếc giường đôi không lớn kia của tôi chỉ có một gối đầu, giờ phút này lại nằm hai người.
Không biết là tiếng tim đập của Chu Hàm Chương hay là tiếng tim đập của tôi, lớn đến mức tôi nghi ngờ chúng tôi hẳn nên lập tức gọi 120, chậm sẽ không kịp nữa.
Tôi quay đầu nhìn anh cười ngốc, nhớ đến thư tình của Chu Sinh Hào, người đàn ông lãng mạn này nói trong thư viết gửi cho Tống Thanh Như: Không ngờ được rằng em thế mà sẽ bắt được trái tim tôi.
Không thể tưởng được không thể tưởng được, thế gian này có quá nhiều bất ngờ.
Thầy Chu, Tôi phá vỡ sự yên lặng vi diệu này:
"Anh suy nghĩ gì thế?"
Anh rốt cuộc nhìn tôi, ánh mắt có chút lơ mơ, như thể ngượng ngùng nhìn thẳng tôi vậy.
Người này sao còn thẹn thùng hơn tôi thế?
"Nhìn anh như vậy, đây là hôn em xong liền hối hận à?" Tôi cố ý chọc anh, lúc nói chuyện còn dùng ngón tay chọc ngực anh.
Không có.
Chu Hàm Chương bắt lấy ngón tay của tôi, chần chờ một chút, kéo tay của tôi qua hôn một cái.
Tôi thật sự không thể chống cự sự thân mật như thế, hôn ngón tay luôn làm tôi có một cảm giác nghi thức kỳ diệu, trịnh trọng lại thần thánh.
Tôi lại bắt đầu tim đập nhanh, lúc này mới hiểu, hóa ra trái tim đập đến độ nên gọi xe cấp cứu kia thuộc về tôi.
Yêu đương là thế này sao?
Một giây có khả năng được chuyển vào ICU.
"Đêm nay tuyết thật đẹp." Tôi và anh mười ngón đan nhau, lòng bàn tay nóng hầm hập, nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện bên ngoài tuyết lớn còn đang rơi.
Natsume Soseki khiến cho câu
"ánh trăng đêm nay thật đẹp"* có hàm nghĩa đặc biệt, như vậy tôi khiến cho tuyết đêm nay cũng gánh vác trọng trách.
* Ánh trăng đêm nay thật đẹp là một từ thông dụng trên Internet, một câu nói tình yêu của người Nhật và là một cách nói đầy tính văn học và nghệ thuật để nói Anh yêu em. Nó bắt nguồn từ bản dịch của nhà văn nổi tiếng người Nhật Natsome Soseki (なつめそうせき).
Rất xin lỗi Natsume Soseki, tôi biết tôi không xứng đánh đồng với cụ già ngài, cho nên tôi cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Là khi nào ngủ tôi cũng không biết, tôi và Chu Hàm Chương vẫn luôn nằm như vậy, không có ôm nữa, không hôn môi nữa, trước khi tôi chìm vào giấc ngủ còn cùng anh nắm tay.
Mối tình đầu của tôi bắt đầu rồi, trong một trận tuyết lớn ngày lễ Giáng Sinh, cùng một người ngoài ý liệu lại bên trong dự kiến của tôi.
Lúc tôi tỉnh dậy là 6 giờ 3 phút sáng, có đôi khi giấc ngủ nó kì lạ như vậy, thời gian làm việc ngủ không đủ, mỗi ngày bị đồng hồ báo thức nắm tóc bắt dậy, nhưng tới ngày nghỉ ngơi thế nhưng từ sớm đã tỉnh tự nhiên.
Này quá khiến người ta tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!