Có đôi khi tôi thật sự không biết Chu Hàm Chương đến tột cùng là thông minh hay là vụng về.
Thang máy đến, tôi chặn ở cửa:
"Không nói lời thật đừng hòng vào."
Giờ tôi ở trước mặt anh có thể nói là vô cùng làm càn, cũng không biết vì sao, cứ cảm thấy mình quen thuộc với anh rồi, gì cũng dám nói, gì cũng dám làm, đương nhiên cũng có khả năng là bởi vì tôi đã lấy được sách của anh, không có việc cầu anh như trước đó, nên cũng không cần thật cẩn thận như thế nữa.
Vừa nói như vậy, tôi thật đúng là một kẻ tiểu nhân nịnh hót siêu khốn nạn.
Chu Hàm Chương nhìn tôi chặn ở cửa ra thang máy, chẳng nói hai lời, trực tiếp đẩy mạnh tôi đi, sau đó mình cũng theo vào.
Anh được lắm.
Không hổ là anh.
Anh chơi kì.
Tôi cứ như vậy.
Tôi đứng trong thang máy trợn trắng mắt, trợn mắt xong thuận tiện lén ngắm anh.
Chu Hàm Chương nhưng thật ra bình tĩnh, thật giống như chuyện vô lại vừa nãy không phải anh làm vậy.
Hai chúng tôi rốt cuộc ai là con nít đây?
Tôi không tình nguyện dẫn vị khách của tôi vào cửa nhà:
"Hoan nghênh quang lâm."
Tôi mở cửa phòng ngủ ra, Chu Hàm Chương nhìn thoáng qua bên trong:
"Ngày thường cậu sống như vậy à?"
Nói như thế nào đây?
Cuộc sống đầy rẫy những điều xấu hổ.
Tôi người này tuy rằng không tính là sạch sẽ, nhưng thật không phải người sẽ tiện tay vứt quần lót lung tung, trước khi ra cửa vội, cứ như vậy ném quần lót phơi nắng xong lên trên giường, chuẩn bị trở về lại thu dọn, ai có thể ngờ đến, lúc trở về tôi không phải một mình đâu.
"Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn."
Tôi nhanh chóng gom mấy cái quần lót nhét vào tủ quần áo:
"Thầy Chu, ngài ngồi đi."
Tôi vừa cởi áo khoác hỏi anh:
"Thầy Chu, ngài uống trà hay là uống Coca? Uống cà phê hay là uống nước trái cây?"
Nhà cậu có gì?
Thật ra… Tôi nói:
"Chẳng có gì hết, chỉ có nước khoáng."
Chu Hàm Chương ngồi trên sofa đơn trong phòng ngủ cười, tuy rằng anh có lẽ không có ý đó, nhưng tôi cảm thấy nụ cười này tràn ngập giễu cợt.
Anh uống nước đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!