Trước kia nghe người ta nói đùa rằng
"đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên", lúc ấy tôi còn không tin, ưỡn ngực nghểnh cổ mà nói:
"Tôi không nhé, tôi thành thục ổn trọng phong độ nhẹ nhàng."
Nhưng mà sự thật chứng minh, không phải không khinh cuồng, chỉ là thời điểm chưa tới cảm xúc chưa tới thôi.
Tôi đánh giá, đừng nói tôi, Chu Hàm Chương cũng cực hiếm sẽ quậy thành như vậy, trên người, trên tóc đều là tuyết, quỳ gối trên nền tuyết áp chế tôi, đắc ý đến như một tướng quân chiến thắng trở về.
"Chu tướng quân tha mạng," Tôi thở hồng hộc nói:
"Tôi đầu hàng còn không được sao!"
Anh nhìn tôi cười khẽ một tiếng:
"Không tiền đồ như vậy?"
"Ừm, tôi người này từ trước đến nay không có tiền đồ gì." Tôi nói:
"Chu tướng quân, thả tôi con đường sống đi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa làm biên tập vì ngài."
Lúc tôi ra ngoài cũng chỉ mặc chiếc áo lông, nhưng lúc này nhưng thật ra không lạnh, đùa giỡn một hồi, cả người toàn mồ hôi.
Chu Hàm Chương liếc tôi một cái, buông tôi ra, lúc anh đứng dậy thuận tay kéo tôi nằm trên mặt đất lên.
"Không ai bảo cậu làm trâu làm ngựa." Anh kéo tôi dậy, sau đó buông tay:
"Đêm khuya không ngủ đàng hoàng ra ngoài đi lung tung làm gì?"
"Anh không phải cũng thế à!"
Tôi nhỏ giọng nói thầm.
Gì?
Không có gì. Tôi lúc này nhớ ra mình còn có chính sự chưa làm:
"Thầy Chu, tôi đi WC trước!"
Nói xong, tôi bỏ lại anh, chạy chậm vào phòng sách.
Con người ấy, thật sự không thể nín nước tiểu, nín nước tiểu một lần, mạng liền bay một nửa, nhưng sảng khoái đi WC sau khi nín nước tiểu, cảm giác đó cũng thật sướng, tôi nguyện ý gọi là tái sinh.
Tôi sống lại rửa tay, còn soi gương một lát.
Trong gương tôi đẹp trai ngời ngời như cũ, nhưng mặt đỏ bừng, tóc cũng lộn xộn.
Tôi nhìn mình trong gương, nhớ tới một từ — nhóc con choai choai.
Lại nghĩ tới Chu Hàm Chương, anh thật ra cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, cũng 35 tuổi rồi, ông anh thành thục, kết quả quậy lên cứ như thằng nhóc choai choai, trẻ con chết được.
Tôi phát hiện tôi phạm vào một sai lầm trí mạng, vừa rồi tôi phải nên ghi lại hành động của Chu Hàm Chương, về sau lấy đoạn video này ra uy hiếp anh, nếu như anh không muốn khiến thiết lập văn nghệ xa cách của mình sụp đổ, thì ngoan ngoãn giao sách cho tôi làm!
Tôi thật đúng là một thiếu niên mưu mô.
Đáng tiếc, tôi giác ngộ quá muộn.
Mang theo tâm trạng tiếc nuối như thế, tôi đẩy cửa WC ra chuẩn bị trở về, có thể ngủ một lát thì ngủ một lát, nhưng mà trước khi rời khỏi phòng sách, trong lúc vô tình quét đến bàn làm việc của Chu Hàm Chương, phát hiện notebook của anh còn mở ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!