Tôi cho rằng Chu Hàm Chương sẽ châm chọc tôi vài câu, nhưng trên thực tế anh cũng không hề, ngược lại cười, xua xua tay bảo tôi nhanh đi đi.
Lúc này tôi thật sự không lưu luyến chút nào, tức tốc thu dọn đồ đạc về công ty báo cáo kết quả công việc.
Tuyết còn vẫn luôn đang rơi, rơi còn rất lớn, trước đây lúc tôi rời đi từ chỗ Chu Hàm Chương đều phải ủ rũ buồn bã hoặc là tính toán kế tiếp đối phó anh như thế nào, duy độc lần này, cảm thấy mỹ mãn.
Lãnh đạo dặn dò tôi ký được sách của Chu Hàm Chương, nhưng chưa nói nhất định là <Vĩnh Hạng>, hơn nữa, ngoại trừ tôi thì cũng không còn ai biết tên sách mới của anh nữa, cuốn tôi bỏ trong ba lô mang theo này cũng đủ báo cáo kết quả công việc, nếu công ty còn có chút nhân tính, ít nhất bát cơm của tôi tạm thời được bảo vệ.
Nhưng mà…
Lúc tôi đi đến công ty trong lòng vẫn luôn nhớ thương một sự kiện, tôi bắt đầu tò mò cuốn <Vĩnh Hạng> đó đến tột cùng tại sao có ý nghĩa trọng đại như thế?
Có lẽ thật sự là tôi quá nông cạn, không thể hiểu lắm có tiền không kiếm đến tột cùng xuất phát từ nguyên nhân gì.
Nhưng nói trở lại, Chu Hàm Chương cũng thật sự xem như tận tình tận nghĩa với tôi, tôi lì lợm la liếm như vậy, thậm chí còn ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày của anh, anh chẳng những không quăng tôi ra ngoài còn cho tôi sách mới, tôi phải ngẫm kĩ lại coi nên báo đáp anh như thế nào.
Cứ như vậy đội tuyết trở về công ty, tổ trưởng không ở văn phòng, nghe nói bị lãnh đạo kêu đi nói chuyện rồi.
Chị gái marketing thấy tôi trở về, còn có chút kinh ngạc:
"Sao lúc này em lại về rồi?"
Mắt thấy sắp tan làm, tôi gần đây đều không xuất hiện ở công ty nhiều, phỏng chừng bọn họ đều cho rằng tôi sắp sửa bị sa thải.
"Đến tìm tổ trưởng báo cáo công việc."
Tôi mang theo một thân khí lạnh ngồi qua, ôm cặp sách, như thể ôm một báu vật lớn.
Chị gái marketing hành động rất nhanh, đã đang viết đơn xin từ chức rồi.
"Chị, chị muốn đi thật ạ?"
"Thay vì chờ bị giảm biên chế, không bằng tự mình tìm đường ra trước."
"Nhưng nếu bị giảm biên chế, công ty sẽ cho bồi thường đúng không?"
Chị ấy cười:
"Nhưng trong lòng không qua được rào cản đó."
Chị ấy cất đơn xin từ chức, giơ tay ôm chồng sách trên bàn chị lên:
"Lúc em vừa đến không phải nói muốn mượn mấy quyển sách này của chị xem à, cho em hết đó."
Tôi có hơi được cưng mà sợ: Thật sự ạ?
"Thật sự, chị trực tiếp đổi nghề, cũng không muốn mang theo những cuốn sách này." Chị nói:
"Có đôi khi chị chỉ suy nghĩ, chúng ta làm nghề này đến tột cùng là vì cái gì."
Chị uống miếng nước, cười cười: "Đều nói một biên tập tốt nhất định phải có tinh thần vị tha, không chỉ có như thế, còn phải có thể kiên nhẫn, sách xuất bản thành công là cục cưng của tác giả, cũng là cục cưng của biên tập, đều hy vọng nó vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng, hy vọng doanh số và danh tiếng một đường leo lên, nhưng sự thật lại thường thường không toàn như mong muốn, rất nhiều sách tốt căn bản không có cơ hội được nhìn đến.
"Chị ấy nhướng mày hỏi tôi:"Em biết vì sao không?
"Tôi gật gật đầu, tuy rằng cho tới bây giờ tôi cũng chỉ có thể tính là một"biên tập thực tập
", cũng không hiểu biết nhiều về nội dung công việc cương vị biên tập viên marketing của chị, nhưng bản thân thường xuyên mua sách đọc sách, đại khái cũng có thể hiểu đôi điều. Hiện giờ danh sách sách báo đâu đâu cũng có thể thấy được, nơi có danh sách thì có"thao tác", nói đến cùng, danh sách cũng là bị tư bản kiểm soát, cũng không phủ nhận trên danh sách có sách tốt, nhưng một bộ phận sách nó đến với độc giả có hạn, năng lực và tài chính của nhà xuất bản có hạn, mặc dù hao hết tâm tư xuất bản, kết quả cuối cùng cũng có thể là từ ế hàng và bị tiêu hủy.
Cuốn sách do chính tay bạn làm ra bị tiêu huỷ, cảm giác này có lẽ giống như một kiểu tinh thần đang bị phá hủy, trơ mắt nhìn luồng tinh thần đó biến thành bột giấy, rồi bán cho nhà máy bột giấy với giá bán chỉ một kg.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!