Trước khi tiến vào ngành này tôi đã biết đây không phải một lĩnh vực kiếm tiền gì, nhưng có lẽ tôi thật sự có chút ngây thơ đi, luôn cảm thấy đây là một nơi tràn ngập lý tưởng văn học, quan tâm nhân văn* càng quan trọng hơn tiền tài, lý tưởng và nhiệt tình mới là đáng để theo đuổi nhất.
* Cái gọi là quan tâm nhân văn đơn giản có nghĩa là quan tâm đến con người. Nói một cách chính xác, nó có nghĩa là
"quan tâm đến điều kiện sống của con người, khẳng định phẩm giá con người và điều kiện sống phù hợp với bản chất con người, và theo đuổi sự giải phóng và tự do của con người, v.v."
Nhưng mà mới tiến vào ngành nghề không bao lâu tôi cũng đã thấy được hiện thực tàn khốc.
Có lẽ tôi cũng nên đổi nghề, thừa dịp còn chưa lún quá sâu, xoay người nhanh chân chạy ngay, tôi có bạn học sau khi tốt nghiệp sẽ về quê mở một lớp phụ đạo, dạy học sinh tiểu học viết làm văn, mỗi tháng kiếm được tốt mấy lần so với nô lệ tư bản ở thành phố lớn tôi đây.
Nghĩ như vậy, lòng tôi càng khổ.
Chu Hàm Chương nhìn tôi một cái, sau đó nói:
"Người đều ngây thơ quá."
Tôi vừa nghe, người này thật đúng là ý chí sắt đá, tôi đã thảm như vậy rồi anh còn không dao động, thời điểm thế này anh chẳng lẽ không nên thương hương tiếc ngọc anh hùng cứu mỹ nhân à?
Chẳng lẽ tôi không thơm?
Tôi không đẹp?
Không đúng, nhất định là anh không hiểu tính người, hơn nữa không phải anh hùng.
Rất tức, cũng rất ủ rũ.
"Thầy Chu, cũng là lúc này rồi, tôi cho rằng anh sẽ nói chút gì khác."
Tôi u buồn uống canh, u buồn nhìn anh.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó nói:
"Nhà tôi không cần bảo vệ, cũng không cần người dọn dẹp vệ sinh."
Tôi…
"Cũng không cần vật cưng."
Tôi thật sự không nên ôm bất cứ chờ mong nào với Chu Hàm Chương.
Thôi. Tôi thở dài:
"Thầy Chu, anh quý trọng tôi hôm nay đi."
Làm sao?
"Ngày mai tôi có lẽ sẽ không đến nữa."
Chu Hàm Chương rốt cuộc đưa mắt nhìn tôi, thậm chí buông xuống chén canh trong tay anh, thoạt nhìn dường như rất coi trọng đối với chuyện này.
Nhưng tôi biết, anh sẽ không.
Ở trong lòng anh tôi thậm chí không bằng một chén canh.
"Đằng nào cũng phải bị sa thải, không bằng tôi chủ động từ chức cho rồi." Tôi nói:
"Không cần tiếp tục gia tăng gánh nặng cho công ty, mọi người đều rất không dễ dàng."
Tôi ừng ực ừng ực uống nốt canh còn dư lại trong chén:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!