Chương 4: (Vô Đề)

Tin này quá bất ngờ, tôi lắp ba lắp bắp: "Chuyện này... không hay lắm nhỉ, có ảnh hưởng đến 2 người không..."

Du Xuyên Trạch lập tức gào lên: "Du Gia Kỳ! Tao nhắc lại lần nữa, tao với cậu ta không có gì hết!"

Tôi phớt lờ sự xấu hổ của anh ấy, thở dài: "Được được được, anh nói sao thì vậy đi."

Thịnh Diễn Thư còn thừa nhận rồi, anh tôi còn vặn vẹo cái gì nữa chứ! Đúng là phiền phức!

Biết tối nay anh tôi và "chị dâu" có hẹn, tôi định tìm gì đó ăn qua loa.

Khoảng bốn giờ chiều, lại nhận được thông báo từ lớp trưởng đại học:

"Gia Kỳ, trường tổ chức buổi giao lưu cho sinh viên tốt nghiệp, nhất định cậu phải đến! Tối nay trông cậy hết vào cậu làm không khí!"

Là ủy viên văn nghệ của lớp, khuấy động không khí là sở trường của tôi.

Dù sao cũng phải ăn, ăn ở đâu mà chẳng thế?

Tôi vội vàng quay lại nhà anh, thấy hành lý của tôi đã được sắp sẵn, đặt ở căn phòng nhỏ hướng Nam.

Tôi lục ra một chiếc váy dây màu lam ngọc đính ngọc trai, trang điểm thật xinh, chuẩn bị ra ngoài.

Vừa đến cửa, mở cửa ra, Du Xuyên Trạch và Thịnh Diễn Thư đã về sớm.

Du Xuyên Trạch tay còn xách một túi rau, đụng ngay tôi.

"Hừ, chậm thôi, hớt hải chạy đi đâu đấy?" Du Xuyên Trạch đẩy tôi ra, thấy tôi ăn mặc như vậy, mặt lập tức sầm xuống: "Em đi đâu đấy?"

Ánh mắt Thịnh Diễn Thư từ mặt tôi, lướt qua xương quai xanh, xuống đến đùi, khẽ cau mày, áp lực quen thuộc lại ập tới.

"Giao lưu bạn học thôi mà..." Tôi chớp mắt, "Toàn bạn đại học cả, em chỉ đi khuấy động không khí thôi!"

Đối đầu 3 giây, tôi bỗng cúi người, phóng ra ngoài như tên lửa.

Du Xuyên Trạch thành thạo tóm lấy b.í. m tóc vừa tết của tôi, nhẹ kéo lại:

"Để hở vai cái gì? Còn nữa, không được mặc váy ngắn thế này."

Tôi hất tay anh ấy ra, đầy phẫn uất: "Tự do ăn mặc!"

"Cô không phải em gái tôi, tôi lười quản! Hôm nay mà không thay, thì bước qua xác tôi mà đi!"

Tôi không đấu lại Du Xuyên Trạch, vòng ra sau lưng Thịnh Diễn Thư, lí nhí nói: "... anh ấy quá đáng, em chỉ muốn mặc đẹp thôi mà!"

Du Xuyên Trạch nghiến răng chỉ tôi: "Du Gia Kỳ, buông tay ngay, tránh xa cậu ta ra!"

Thịnh Diễn Thư vẫn đứng im, cúi đầu nói với tôi: "Nghe lời anh em đi."

Tôi bĩu môi, mặt hệt như phụ nữ bị ức hiếp.

Thịnh Diễn Thư bật cười, cúi đầu thì thầm: "Đừng chọc ông thầy thuốc cổ truyền, coi chừng bị châm kim đấy."

Tôi gào lên một tiếng, không cam tâm đi thay áo phông rộng, rồi ra khỏi nhà không nói tiếng nào.

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻

Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!